Hứa Tiên Chí

Chương 207 - Hóa Thần

Lão giả kia ôm hộp gỗ đi lên đài cao, người điều khiển chương trình hỏi:

- Không biết lão trượng muốn khảo sát Vân cô nương đề mục gì?

Vân Yên thần sắc khẽ động, nói:

- Sợ rằng lão trượng không phải hỏi đề mục a.

Lão giả vuốt râu cười nói:

- Lão phu miễn cưỡng biết mấy chữ, nếu bàn về vũ văn lộng mặc (*xuyên tạc chơi chữ), thật sự không lên nổi mặt bàn.

Người điều khiển chương trình hỏi:

- Nếu không biết văn chương, vậy thì khảo thí thế nào, nơi này chính là văn hội a, nếu bàn về quyền cước thì không được.

Lời này khiến mọi người cươi vang lên, bắt đầu xua đuổi:

- Đi xuống đi!

Thần sắc lão già như thường, nói:

- Lão phu lần này đến đây, chính là lãnh giáo tài đánh đàn của Vân cô nương một phen.

Rồi sau đó mở cái hộp gỗ bên người ra, trong đó là một thanh cổ cầm.

Người điều khiển chương trình cau mày nói:

- Tài đánh đàn? Chỉ sợ chuyện này không năm trong phạm vi a.

Lão giả nói:

- Cầm kỳ thi họa chính là tứ nghệ của văn nhân, ngay cả Khổng thánh phu tử cũng thông cầm, thì tại sao nói không quan hệ? Còn nữa nói ra...

Một bộ lễ nghĩa xuân thu đường hoàng nói ra, người điều khiển chương trình khó xử nhìn về phía Vân Yên!

Tất cả mọi người giật mình, cho dù tài văn chương siêu phàm như thế nào, thì tứ nghệ này, không có khả năng môn nào cũng tinh thông, cho dù am hiểu, cũng tuyệt đối không thể thắng được lão nhân chuyên tâm về đàn a. Lão giả này vừa nhìn là biết rõ, là nhạc công chuyên tâm cả đời vào đàn, hơn nữa lộ ra dáng vẻ vô cùng tự tin với tài năng của mình.

Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt không hẹn mà cùng lầm bầm:

- Tự tìm đường chết!

Hứa Tiên giờ mới hiểu được, vừa rồi Kim Thánh Kiệt dám đi lên khiêu khích, rõ ràng là đến dò xét a, hắn và Lý Tư Minh đối với cầm kỳ thư họa, chỉ sợ khó thắng nổi hắn là tài tử phong lưu chuyên sống trong nơi gió trăng a.

Vân Yên khoác tay, nói:

- Ta tiếp nhận khiêu chiến này, thỉnh ngài bắt đầu đi.

Lão nhạc công mỉm cười, nói:

- Vân cô nương, tài văn chương của ngươi lão phu bội phục, hôm nay thắng được ngươi, cũng chỉ là mưu lợi. Thỉnh chớ trách móc!

Trong miệng nói xong thỉnh chớ trách móc, trên thần tình làm như mình đã chiến thắng tới nơi rồi, làm cho nội tâm của người khác khó chịu.

Đưa một cái án lên, dọn đàn cổ xong, bắt dầu chỉnh dây cung, tiếng người đã tịch.

Ngón tay khô gầy như trúc đã bắt đầu khảy đàn, âm thanh thanh tịnh sâu kín vang lên.

Vân Yên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì người này không phải tục. Chỉ sợ lão giả này không phải là nhạc công tầm thường, lưu tâm dò xét đàn cổ dưới tay của hắn, sau một lát liền biết rõ.

Nụ cười trên mặt của lão gia cũng tan đi, trên mặt mang theo thần sắc trang trọng và nghiêm túc, hai tay như nước chảy mây trôi, tiếng đàn giống như lưu thủy hành vân. Hắn râu tóc bạc trắng, quần áo phất phới trong gió. Vào lúc này nhìn thấy rất có dáng điệu tiên phong đạo cốt, phong thái điền lâm ẩn sĩ.

Mọi người đều đắm chìm tại trong tiếng đàn, trong lòng cảm thán khi nghe âm điệu, chỉ sợ lần này Vân cô nương phải thua rồi.

Hai tay nhấn một cái, tiếng đàn ngừng. Âm luật phong lưu tao nhã này vẫn còn quanh quẩn trong nơi đây.

Lão giả mỉm cười nói:

- Vân cô nương nghĩ như thế nào? Có đáng giá vạn lượng bạc trắng hay không?

Vân Yên cười gật đầu nói:

- Một khúc tiếng đàn của Hàn phu tử, tự nhiên đáng giá vạn lượng bạc trắng này. Còn Di Âm Cầm kia, càng là thứ ngàn vàng khó mua.

Trong đám người vang lên âm thanh sợ hãi thán phục.

- Hàn phu tử. Đây không phải là nhạc công nổi dnah thiên hạ sao? Thái Cổ Di Âm chính là một trong mấy danh cầm của thiên hạ a!

Lý Tư Minh cau mày nói:

- Nghe đồn tiếng đàn của hắn đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, gần đạt tới tiên thánh, có nhã hào Cầm Thánh! Vân cô nương chỉ sợ phải thua rồi, tiếng dan của nàng ta cũng có nghe qua, không sánh kịp với lão giả! Tiểu tử ngươi sợ rằng cũng đánh tâm tư này.

Kim Thánh Kiệt an vị bên cạnh hắn, tuy nhiên vừa rồi bị Hồ Tâm Nguyệt làm mất mặt một trận, nhưng da mặt của hắn rất dày, cũng không để trong lòng, ánh mắt chỉ nhìn vào Hồ Tâm Nguyệt cùng Vân Yên. Nghe vậy cười hắc hắc, nói: - Lúc nãy ta định dùng cờ thủ thắng, Hứa Tiên đánh cờ cực dở, ngươi đánh với hắn vài nước là thắng là cái chắc, không lo không thể thủ thắng! Nhưng kỳ nghệ của Vân cô nương ta đã nhìn thấy, chậc chậc.

Hàn phu tử cười nói:

- Vân cô nương đã biết danh hào của lão phu, nên sớm nhận thua đi.

Vân Yên nói:

- Nhận thua cũng không vội, nhưng trong nội tâm của tiểu nữ tử hiếu kỳ. Vạn lượng bạc trắng đối với người bình thường mà nói, là con số cực xa xỉ, nhưng đối với Hàn phu tử mà nói, đây chỉ là chuyện đánh vài khúc đàn mà thôi, vì sao rời khỏi cố lư, ngàn dặm xa xôi muốn đi tới đây lấy vạn lượng bạc trắng?

Lúc gặp thịnh thế, cho tới bây giờ cũng không thiếu quý tộc học đời văn vẻ. Hàn phu tử là người đạt tới đỉnh phong của đàn, một khúc nhạc có giá trị xa xỉ, bằng không thì cũng không lấy được Di Âm Cầm vào tay.

Hàn phu tử vuốt râu cười nói:

- Nghe nói thi tiên ở đây, lão phu muốn tới đây gặp mặt, nghe nói thi tiên là kỳ tài, nhưng không hiểu cầm đạo, không khỏi mất đi vài phần phong nhã. Cổ nhân nói " khúc có sai, chu lang chú ý. " đây mới là phong nhã. Lão phu lần này đến đây chính là tự tiến cử, muốn nhận làm đồ đệ, dạy cầm đạo, dùng hiệu tiên hiền.

Mọi người cũng hiểu được, thì ra Hàn phu tử muốn thu Hứa Tiên làm đồ đệ.

- Nghe nói rất nhiều hào phú công tử muốn bái hắn làm thầy, hắn cũng không chịu thu, hôm nay lại vì ngàn dặm xa xôi tới đây, tự tiến cử!

- Hứa Tiên làm sao là người mà những công tử ca kia có thể so sánh được chứ.

Kim Thánh Kiệt liếm liếm bờ môi:

- Lão đầu tử này bàn tính thật hay, quyết tâm muốn cột một khối với Hứa Tiên, chắc muốn theo danh tiếng của hắn truyền lưu thiên cổ a?

Hàn phu tử danh khí mặc dù lớn, nhưng dừng ở cầm đạo, chung quy không thể so được với Hứa Tiên là người xuất thân thư sinh chính thống. Tiếng đàn thanh nhã, cũng truyền lưu không được tới đời sau, mà Hàn phu tử tuổi gần đất xa trời, cũng không vì cái gọi là đệ nhất thiên hạ mà tới, hắn muốn được ăn theo lưu danh đời sau.

Hàn phu tử lướt qua Vân Yên, nhìn Hứa Tiên trên đài, hô:

- Hứa Thám Hoa nghĩ như thế nào, nếu được, lão phu liền nhận thua lui ra

Hứa Tiên cười lắc đầu, một chữ "Danh" thật quá mê người, có người một lòng muốn đả bại mình. Có người lại muốn thu mình làm đồ đệ, nói đến nói đi luôn muốn áp hắn một đầu. Nhưng chuyện này cũng khó trách, dù sao những câu thơ của hắn, so với văn nhân đương thời còn cao hơn một bậc, truyền lưu đời sau là chuẩn xác, nếu đời sau cũng có bộ dạng như thời hiện đại, bài khóa của học sinh tiểu học sẽ có không ít đất cho mình cắm dùi, thi nhân vĩ đại, nhà tư tưởng, danh gia các loại, đều có cả.

Vân Yên tiếp lời nói:

- Nếu phu quân muốn học đàn, ta cũng có thể dạy. Hàn phu tử sao không thưởng thức tài nghệ của tiểu nữ, sau đó mới đưa ra kết luận chứ?

Hàn phu tử sững sờ, hắn vốn cho rằng, không chiến mà khuất phục người, đây là hay nhất, nhưng không ngờ bọn họ lại không thức thời vụ. Tận tình khuyên bảo:

- Vân cô nương, ngươi cần gì phải thế? Tiếng đàn vừa ra, đều có công luận, thắng bại đã được quyết định rồi.

Vân Yên cũng không ứng đối, đợi thêm một lát, nàng cũng mang cầm ra, lấy ra khỏi hộp, từ đó mang ra một cây cổ cầm.

Hàn phu tử nghê mắt nhìn cầm, lơ đễnh. Nhưng đang suy nghĩ cái gì đó, tập trung tư tưởng suy nghĩ một phen. Đột nhiên mở hai mắt ra, nói:

- Đồng Tử Hợp Tinh, Lục Khỉ Cầm! Ngươi... Ngươi có được từ nơi nào?

Nói chuyện này, ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn qua Vân Yên lúc này, đã không duy trì được nữa, rồi đột nhiên bộc phát ra tia chớp. Khí độ phong phạm vừa rồi đã biến mất không còn lại gì, quả thực chẳng khác gì hài tử gặp được đồ chơi yêu thích, nhịn không được muốn cầm trong tay.

Vân Yên liếc hắn, hắn mới khôi phục tinh thần lại, lui ra phía sau một bước, ho nhẹ hai tiếng, xấu hổ, nói:

- Không biết cầm này của Vân cô nương, bao nhiêu tiền mới bằng lòng bỏ ra thứ yêu thích đây? Lão phu nguyện ra một vạn lượng bạc trắng.

Mọi người thấy Hàn phu tử phong độ nhẹ nhàng, đột nhiên biến thành người khác, châu đầu ghé tai một phen phương mới biết được, Vân Yên xuất ra, chính là Lục Khỉ Cầm trong truyền thuyết.

Lý Tư Minh cảm thán một tiếng.

- Hán Văn đối với Vân cô nương này, đúng là sủng ái tới cực điểm, có thể vì nàng mà đào ra danh cầm như thế này.

Kim Thánh Kiệt nói:

- Kỳ quái, gia tộc của ta từng phái người thẩm tra khắp thiên hạ, Lục Khỉ Cầm này đã sớm thất truyền, Hứa Tiên lấy từ đâu ra thế này?

Hứa Tiên hỏi cạnh Hồ Tâm Nguyệt:

- Đây là ngươi đưa cho Yên nhi?

Mặc dù hắn không biết đánh dàn, tên tuổi Lục Khỉ Cầm thì hắn từng nghe qua. Nó liên quan tới giai thoại của Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân, cho nên cổ cầm này có giá trị không thể đo đếm được.

Hồ Tâm Nguyệt thản nhiên nói:

- Đi theo nam nhân vô dụng, đương nhiên phải tự mình nghĩ biện pháp rồi.

Trong đôi mắt của Vân Yên ẩn chứa ý cười, khẽ vuốt dây đàn, nói:

- Cầm này không thể bán.

Đây chẳng những là một danh cầm, trong đàn còn ẩn chứa một tinh hồn ưa thích đánh đàn. Mấy ngày nay, Vân Yên đã dùng tài đánh đàn của mình nhận được tán thành của tinh hồn. Chẳng những vì nàng đánh đàn tấu nhạc, bưng trà đưa nước, thiếp thân phụng dưỡng giống như thị nữ, rất là thuận nhân tâm ý.

Vân Yên thấy bộ dáng như thiêu đốt của hắn, mỉm cười, nói:

- Không bằng như vậy đi, đã muốn đánh đàn, chúng ta dùng cầm đánh bạc, phu tử thấy thế nào?

Lại nghe trong cầm phát ra âm thanh cười nhẹ, thường nhân không nghe thấy, đó là tiếng cười của cầm mị.

Hàn phu nhíu mày suy tư một phen, cuối cùng cắn răng nói:

- Tốt!

Hắn tuyệt đối không tinh một nữ tử hai mươi tuổi có thể có tài đánh đàn cao hơn bản thân mình, người đã bỏ cả cuộc đời nghiên cứu cầm đạo. Trừ thứ này ra, còn thu Hứa Tiên làm đồ đệ, cùng với Lục Khỉ Cầm, lợi nhuận rất sâu sắc a.

Vân Yên ngồi ngay ngắn trước cầm án, điều chỉnh dây đàn, một chút kích thích, tiếng đàn trong trẻo vang lên Mặc kệ người bên ngoài cảm thụ như thế này, nàng tự cảm thấy một tia bất thường, giống như có cái gì đó không đúng. Nàng học đàn mười năm, số lần đánh đàn không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm thụ như vậy. Theo tiếng đàn rung rung, giống như minh hưởng với tiếng lòng của nàng.

Giống như trong nội tâm của nàng có một cây cầm, mở cái hộp chứa cầm đã phủ bụi từ lâu. Một lần nữa bắt đầu tấu minh.

Cầm khẽ động, tâm cũng động.

Cúi đầu và ngẩng đầu nhìn trời, mọi âm thanh đều yên lặng lại.

Trong thể nội của Vân Yên, Hứa Tiên cảm nhận được, linh khí trong thiên địa, bỗng nhiên đều rung rung, theo âm luật của tiếng đàn, truyện đến đầu ngón tay, truyền ra khắp kinh mạch trong cơ thể, truyện đến hồn phách của nàng. Chung quanh người của nàng có hào quang lóng lánh, người bình thường không nhìn thấy được, giống như cầu vồng. Một tầng lại một tầng nhộn nhạo, bao hàm lấy âm luật mà nàng đang tấu lên, hồn nhiên thiên thành.

Tiếng đàn sớm không liên quan tới bất cứ nhạc cụ nào khác, lúc rất bằng phẳng, trong thoáng chốc lại nhìn thấy lúc mới sinh ra, sống trong cẩm y ngọc thực, thân là tiểu nữ hài thiên kiêm của Tri phủ, vượt qua tuổi trẻ ngây thơ. Rồi sau đó dần dần trở nên nhẹ nhàng, đó là bàn đu dây, mối tình đầu điểm mật của thiếu nữ, ngọt ngào cùng ngượng ngùng. Nhưng tiếng đàn lại không yên ả được bao lâu, đã biến đổi, giống như từ đỉnh phong rơi xuống vực sâu, tràn ngập thống khổ khủng bố khó nói nên lời.

Sục sôi cùng phản kháng, bất đắc dĩ cùng kiên trì, tất cả đều ẩn sâu trong tiếng đàn. Lâu dài lan tràn ra hồ nước tịch mịch, từng cho rằng gặp được phu quân, chỉ cầu có thể được giải thoát khỏi biển khổ, giống như ở trong một căn hầm băng giá. Từ trong bóng tối đi tới ánh bình minh, làm cho nàng đạt được hy vọng cùng nghỉ ngơi. Ngay sau đó ánh sáng xé rách tất cả bóng tối, ôn hòa tính mạng của nàng, muốn chạy như bay về phía trước, triệt để dung nhập vào trong ánh sáng, nhưng lúc này nghe được âm thanh quen thuộc. - Đủ rồi!

Tâm thần Vân Yên khẽ động, phục hồi tinh thần lại, lập tức đỏ bừng mặt, nói: xem tại TruyenFull.vn

- Phu quân, ngươi làm sao thế?

Hứa Tiên ôm nàng từ phía sau lưng, câu nói kia thực sự không phải là hư ảo, mà là hắn nói nhỏ vào trong tai của nàng.

Hứa Tiên lau lau nước mắt tích trên gương mặt của nàng.

- Chúng ta trở về đi!

...

Tiếng đàn của Vân Yên dừng hẳn, Hàn phu tử lúc đầu còn bảo trì thản nhiên, nhưng thần sắc càng ngày càng khó coi, hắn không ngờ rằng, người trẻ tuổi kia lại có thể đánh đàn đạt tới mức tinh xảo như vậy.

Theo những vầng sáng lóng láng trên người của Vân Yên, Hàn phu tử dần dần chìm đắm trong tuyệt diệu, mặt của người cũng giống nhau, nghe như si mê như say sưa, theo tiếng đàn phập phồng mà bi thương vui sướng. Đây thật sự không phải là đàn, khúc đàn mang theo luật động cả đời này của nàng.

Bỗng nhiên thần sắc của Hồ Tâm Nguyệt biến đổi.

- Luyện Khí Hóa Thần! Nhanh đi ngăn cản nàng!

Không cần nàng nói, Hứa Tiên đã đứng dậy.

Vân Yên sau khi Trúc Cơ, pháp lực lập tức lâm vào trong đình trệ, không nghĩ tới vào lúc này bỗng nhiên bước vào cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, chỉ có đến một bước này, người tu hành mới được xem chính thức nhập môn, nhưng bước đầu tiên của Luyện Khí Hóa Thần, chính là tu thành "Âm Thần".

Âm Thần không thể so với Dương Thần, không chịu nổi ánh mặt trời chiếu vào, bằng không sẽ hóa thành tro bụi. Mà giờ khắc này đã sắp tiếp cận giữa trưa, tâm của Vân Yên nhập vào trong cầm, không thể tự kiềm chế, nếu như nàng lại tu thành Âm Thần, kết cục chính là hồn phi phách tán.

Tiến lên từ phía sau ôm lấy nàng, đem thái dương chi lực rót vào người của nàng, giúp nàng dẹp loạn xao động linh lực trong cơ thể, tràn đầy thương tiếc nói vào tai của nàng: - Đủ rồi!

Tuy tiếng đàn đã ngừng, nhưng cổ luật động kỳ dị này vẫn còn quanh quẩn trong lòng người, có không ít người còn trầm mê trong âm luật.

Bình Luận (0)
Comment