Đám người Hứa Tiên trở về trong nhà, thu thập hành trang một lúc, làm chuẩn bị cuối cùng.
Nhưng trước khi lên đường, Hứa Tiên còn muốn nếm thử một chuyện cuối cùng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m Đêm qua giống như giấc mộng, dường như kiếp phù du kia có công dụng khác, hắn vào lúc nửa tỉnh nửa say trong loáng thoáng cảm nhận được dấu vết nhỏ trong trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế lưu lại.
Vì vậy hắn tỉnh lại ý niệm trong đầu, với cường độ thần hồn và ý niệm bản tâm của hắn hiện giờ, có lẽ đã có thể tiếp nhận một bộ phận trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế. Vừa thành Địa Tiên, hắn xem như tiến dần từng bước, trở thành thần tiên nhất lưu chân chính.
Tuy hoàn toàn hấp thu hắn thật sự không dám, nhưng dù sao cũng là trí nhớ của Thiên Tiên, bao hàm lĩnh ngộ và tính cách đậm đặc. Hắn lo lắng có lẽ cũng có vài phần tương tự với Vân Yên, hắn sợ mình biến thành một người nào khác.
Nhưng trí nhớ này giống như một bảo tàng to lớn, ví dụ như mảnh vỡ Âm Dương Kính ẩn chứa pháp môn thu nạp linh khí, có lẽ có thể trong đó tìm được thứ còn nguyên vẹn, kinh nghiệm tu hành đạo pháp và pháp thuật nhiều vô số kể, giống như lão sư tốt nhất, tất nhiên nếu so với Thái Âm chân nhân còn xứng chức hơn nhiều.
Hiện tại Hứa Tiên cũng muốn làm giống như Alibaba, niệm động chú ngữ thì mởi cửa đá ra, từ nơi đó lấy được bảo tàng đầy vàng bạc và đèn thần. Tích lũy tháng ngày, chờ một ngày có thể đem vàng bạc bay lên không trung, biến thành tất cả sở hữu của mình, hắn có thể bảo vệ tất cả mọi người hắn cần bảo vệ.
Lúc này chìm vào trong trí nhớ Tâm Hải, đã không hề cần Bạch Tố Trinh trợ giúp, chỉ làm cho Tiểu Thanh Tiểu Thiến Vân Yên ba người ở chung quanh hộ pháp.
Trong bóng tối vô tận nhìn thấy thân ảnh vô cùng to lớn, tiếp thiên đạp địa trên thế giới Tâm Hải, vẫn mặc bộ quan bào màu xanh, tay cầm quyết sách, chưởng quản âm dương trong tay.
Mặc dù biết rõ đây chỉ là ảo giác, một mảnh trí nhớ. Không có linh hồn, không có thân thể, chỉ có pháp lực và công đức là thứ giúp hắn chèo chống. Nhưng cổ uy thế quân lâm thiên hạ này, giống như đứng cạnh con sông thời gian, dùng hai con người đen kịt nhìn qua, giống như nhìn thấy tất cả sống chết của một người.
Đã từng là chúa tể giả của thần tiên, Đông Nhạc Đại Đế.
Hứa Tiên vào lúc này đứng dưới chân của Đông Nhạc Đại Đế, thậm chí không thể cao hơn mu bàn chân của Đông Nhạc Đại Đế. Nhưng trong lòng hắn đã không còn cảm giác sợ hãi khủng bố như trước kia, hoặc cảm xúc muốn quỳ bái, lẳng lặng đối mặt với con ngươi đen kịt kia, nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được, cái gọi là tiếp nhận trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế chính là chê cười.
Hứa Tiên hít sâu một hơi, lại nói ra:
- Nếu quả thật có một ngày, có lẽ ta kế thừa di chỉ của ngươi, nhưng tuyệt đối không biến thành người khác.
Nói xong liền đem tay xâm nhập vào trong thân ảnh kia, đụng vào kiện thanh huyền quân bào.
Lập tức, trí nhớ thủy triều tiến vào trong nội tâm của hắn.
Nếu như có thể, đương nhiên Hứa Tiên nguyện ý lựa chọn chỉ tiếp thụ đạo pháp hoặc tiếp thu kỹ xảo thao túng linh lực, những bộ phận này không ảnh hưởng tới bản tâm của hắn, cũng xem như bộ phận trí nhớ có giá trị nhất. Nhưng trong ký ức chi hải vô tận kia, không cho hắn được phép lựa chọn.
Cảm xúc cảm tình tư duy, cấu thành một quyển sách phong phú cả đời, rót vào trong Tâm Hải của Hứa Tiên.
Thân thể của Hứa Tiên rung động kịch liệt, những trí nhớ này đâm mạnh vào trí nhớ của hắn.
Vân Yên ba người đều lo lắng nhìn qua Hứa Tiên, có chút sợ hãi, sợ nhất khi hắn mở mắt ra nhìn thấy hắn biến thành người khác, đôi mắt nhìn mình không còn ôn nhu như trước nữa.
Thế giới Tâm Hải, Hứa Tiên vẫn còn đánh giá thấp trùng kích của trí nhớ này, muốn kéo tay trở về, lại phát hiện tay của mình bị thân ảnh to lớn này hút lấy, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào rút ra được, ngược lại còn hãm vào trong đó. Hơn nữa sinh một loại cảm giác xúc động, xâm nhập vào trong đạo thân ảnh đó, triệt để nhận thức tất cả của Thiên Tiên.
Loại tình huống này thực sự không phải Đông Nhạc Đại Đế tác quái, giống như đọc được một quyển tiểu thuyết vô cùng thú vị, khiến người nhịn không được xem tiếp, dừng không được. Cảm giác hứng thú này lại vượt xa nội dung hấp dẫn của tiểu thuyết hàng vạn lần, làm dao động tín niệm của Địa Tiên như hắn. - Quan nhân, quan nhân.
Vài tiếng ôn nhu kêu gọi Hứa Tiên tỉnh táo lại, tại phía sau hắn xuất hiện thân ảnh của Bạch Tố Trinh, vươn tay cầm chặt tay kia của hắn, kéo hắn ra khỏi thân ảnh cực lớn này.
Hứa Tiên thầm nghĩ một tiếng:
- Nguy hiểm thật.
Vui mừng nói:
- Nương tử, tại sao ngươi lại ở đây?
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
- Chúng ta có thiên thiên tâm kết, trao đổi tâm huyết với nhau, chỉ cần ngươi chìm vào trong Tâm Hải, chúng ta sẽ có thể tương kiến nhau.