- Đoán xem cái nào là thật?
Trông thấy sắc mặt của Tiểu Thanh có chút không đúng, hắn lập tức kiên quyết tỏ vẻ, chính mình nguyện ý bị độc cả đời, tuyệt đối không tìm thuốc giải, ngược lại làm cho Tiểu Thanh xấu hổ một hồi.
Mấy người đi tìm kiếm trong trang viên một lúc, rốt cục tìm thấy sau trong suối nước nóng kia có "Thất Minh Chi".
Dưới suối nước nóng có một cột đá màu ngà sữa mọc lên, trên cột đá có một thứ mang bộ dáng của Thất Minh Chi, hiện ra màu sắc bảy màu, phía trên sinh ra thất khiếu. Liên thông lẫn nhau, chợt có có gió thổi qua, phát ra âm thanh ô ô như tiếng tiêu.
Hứa Tiên tiến lên hái xuống thu vào trong ngọc bài, đã thấy cột đá màu ngà sữa này ảm đạm xuống, có một tầng màu xám bao phủ, Hứa Tiên không rõ ràng cho lắm, hỏi thăm Tiết Bích.
Tiết Bích thở dài:
- Khối thạch bích này cũng không phải phàm vật, chỉ có ở trong địa huyệt linh mạch mới sinh ra được, dài ra một khối lớn như vậy cũng cần không biết bao nhiêu năm. Mà Thất Minh Chi là tinh anh do nó sinh ra, nói không chừng qua thêm mấy trăm năm, Thất Minh Chi sinh linh tính, biến thành tinh quái. Một khi hái Thất Minh Chi xuống, thì thạch bích này cũng chết theo. - Cũng có chút đáng tiếc.
Hứa Tiên nhìn Thất Minh Chi, màu sắc tươi đẹp, giống như vân hà bày ra một màu sắc hồng nhuận, mang theo hương khí nhẹ nhàng, ngửi một cái khiến toàn thân thư thái, lỗ chân lông như mở rộng ra, phun ra nuốt vào linh khí trong không khí.
Hứa Tiên dùng Thất Minh Chi này cứu tỉnh người trong trang viên nơi đây, những người này đần độn, khi ngửi một cái, lập tức rùng mình tỉnh táo lại, giống như vừa tỉnh mộng, mờ mịt nhìn chung quanh.
Thời điểm cứu người mới phát hiện, trong đó chẳng những có người Hán, còn không thiếu "Người phương tây ", người tây dương tóc vàng mắt xanh, người Nhật thấp bé, người da đen, quả nhiên đều là người lưu lạc từ chân trời xa xăm tới. Những người này đều đi thuyền trên biển, xông vào trong đám sương mù này, triệt để mất phương hướng trong đó.
Hứa Tiên cứu một trung niên nhân có chòm râu dài, người đàn ông kia nhìn qua Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là... Hứa công tử?
Hứa Tiên sững sờ, cười nói:
- Ngươi chính là thuyền trưởng đội thuyền Kim gia? Thuyền của các ngươi ở bờ tây nhanh đi thu nạp người khác, chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát đi!
Thuyền trưởng lúc xuất phát từng gặp qua Hứa Tiên vài lần, khi đó Hứa Tiên nghe Ngư Nhi, bọn họ phải dừng lại mấy ngày, hắn cũng tham dự nghị luận, hôm nay gặp lại Hứa Tiên, không khỏi kinh ngạc, tại sao hắn ở chỗ này?
Hứa Tiên cũng không muốn giải thích là bọn họ gặp yêu quái, chỉ cười một cái thúc bọn họ nhanh chóng rời đi.
Hứa Tiên đang cứu người, bên kia có hai nhóm người rút binh khí ra, lách cách lách cách đánh nhau, trong miệng bô bô không phải tiếng Trung.
Nhật ngữ? Hứa Tiên quay đầu sang, chỉ thấy một đoàn người Đông Doanh đang vung đao chém lung tung, đây chẳng lẽ là giặc Oa trong truyền thuyết?
Hứa Tiên giận dữ đi lên, thời khắc này có Thích Kế Quang linh hồn phụ thể, linh hồn phẫn Thanh đang hừng hực trong lòng của hắn. Đang muốn chủ trì chính nghĩa, giữ gìn hòa bình thế giới. Nhưng hắn cẩn thận nhìn lên, ồ, bên kia cũng là người Nhật Bản Một đoàn người Nhật Bản vây quanh một ít người Nhật Bản, hai bên dường như cũng là võ sĩ, mà võ sĩ Nhật Bản bên ít đang bảo vệ một người trẻ tuổi.
Người hai bên liên tục kêu ba ku ba ka rồi xông vào đánh nhau, chém giết không ngừng, mà những người khác lúc này đang vây quanh xem náo nhiết, cho dù từ trong giấc mộng tỉnh lại cũng không làm cho bọn họ hết hứng thú với náo nhiệt, đây cũng được xem là một loại cảnh giới.
Trong nội tâm Hứa Tiên do dự một chút, ta có nên xem một lát hay không? Hỏi tên thuyền trưởng:
- Đây là có chuyện gì?
Thuyền trưởng bĩu môi, rất là khinh thường nói:
- Hứa công tử, những kẻ điên này không có đầu óc, không cần xen vào chuyện của bọn chúng.
Thời điểm này, một đám người ít kia sắp không chịu đựng nổi, đột nhiên người trẻ tuổi kia cầm kim ấn ra giơ lên cao, dùng tiếng Hán không quá linh hoạt:
- Ta là hoàng đế bệ hạ của quý quốc khâm điểm làm Vương Nhật Bổn, ai tới cứ ta, hoàng đế Hạ quốc sẽ có ban thưởng, ta cũng có phần thưởng, ô!
Nói xong liền khóc lên.
Những quần chúng vây xem quả nhiên không hổ lần quấn chúng, cũng không có người nào lên tiếng. nguồn TruyenFull.vn
Hứa Tiên thở dài, đi lên nói lời thấm thía:
- Thiện tai thiện tai, Tử viết: nhân giả vị giả, ngã phật dùng từ bi vi hoài, các ngươi không nên đánh nhau.
Quần chúng vây xem cười trộm, nói như vậy có thể khiến bọn họ không đánh nhau sao? Thuyền trưởng thầm nghĩ: chẳng lẽ Hứa công tử là con mọt sách?
Ngay sau đó bọn họ cùng ngây người ra, chỉ nghe tiếng lách cách vang lên, tất cả binh khí đều ném xuống đất, hai đoàn người chém giết đỏ mắt, bỗng nhiên không còn chút sát khí nào, bỗng nhiên nhìn gương mặt của đối phương biến thành đáng yêu.
Ngã phật từ bi, không ngừng dùng lôi âm hàng ma, càng dùng lôi âm cảm hóa thế nhân, siêu độ chúng sinh.
Với tâm tình của phàm nhân làm sao ngăn cản được, bằng đạo hạnh của Hứa Tiên hiện tại, chỉ nói đùa vài câu, cũng tuyệt đối khiến mọi người ở đây cười vang lên.
Hứa Tiên tiến lên hỏi rõ một phen. Mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thiếu niên này chính là hậu nhân tướng quân mộ phủ, được hoàng đế sắc phong qua. Hôm nay bị đả đảo, bị tướng quân mới đuổi giết, mạo hiểm vượt biển đến Đại Hạ, tìm kiếm tị nạn chính trị.
Tướng quân mới đương nhiên là phải làm chuyện trảm thảo trừ căn, cấp cấp đuổi theo, cuối cùng xông vào trong sương mù của Đại Hạ.
Phe bị đuổi giết là Võ Đằng gia, phe đuổi giết là Thương Tỉnh gia.
Chuyện này làm Hứa Tiên do dự.
- Hai bên đều là người tốt ah!
Hơn nữa hắn có nghĩ vỡ đầu cũng không nhớ ra cái gì, bởi vì hai dòng họ này đều tu kiến Mộ phủ của mình, nay một phe thất thế thì kết quả khó tránh khỏi bị đuổi giết, cho nên cảm thán, bởi vì một khi thay triều đổi đại, thì quá trình trong đó chỉ có sắt và máu.
Hắn vỗ tay lần cuối cùng, ra lệnh cho bọn họ.
- Tất cả quay trở về nhà đi, tất cả tìm về nơi mình cần về đi.
Muốn đầu nhập vào hoàng đế thì đầu nhập, muốn đuổi theo giết cũng không cần đuổi, trở về phục mệnh với tên Thương Tỉnh tướng quân kia là được.
Thiếu nữ Đằng gia lúc này chính là tuyệt xử phùng sanh (tìm được đường sống trong chỗ chết), cho nên cảm động với Hứa Tiên muốn chết. Mà người của Thương Tỉnh gia rất tức giận, bô bô tỏ vẻ bất mãn, còn ba ku ba ka cái gì đó.
Hứa Tiên thở dài thật sâu, dang hai tay ra, nói:
- Cần gì chứ? Tội gì khổ như vậy?
Một bộ trách trời thương dân tư thế.
Những tên võ sĩ Thương Tỉnh gia nghe xong sững sờ, lập tức nhớ tới mình vừa rồi được Hứa Tiên cứu, hôm nay chính mình thật không ngờ đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng! Cho nên quỳ xuống mặt đất tự tát tay của mình, bộ dáng nước mắt lưng tròng, sám hối ăn năn.
Cảnh tượng kỳ dị này làm cho người khác hoảng sợ không thôi, những người này quả nhiên không có đầu óc.