Đôi mắt của Tiểu Thanh híp thành một đường, thở khẽ cùng tiếng rên rĩ yêu kiều bị ngăn cản trong miệng, không biết có phải đang say mê trong ái tình hay không, cũng không cự tuyệt động tác của Hứa Tiên, mặc cho hắn đi quấy nhiễu những chỗ khẩn yếu trên người.
Bỗng nhiên Hứa Tiên rời môi ra, thu tay lại, sau đó sửa sang quần áo rối tung của nàng lại.
Tiểu Thanh mở hai mắt ra, sóng mắt ôn nhu như nước, lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Ta cảm thấy nên gác chuyện này lại chờ tới ngày đại hôn thôi, không nên tiếp tục nữa. Thời điểm hôn lễ, ngươi ưa thích náo nhiệt, chẳng lẽ không muốn?
Trong nội tâm Tiểu Thanh lập tức tràn ngập vui mừng, sau đó có chút kinh hoảng, thu hồi vũ mị trên mặt, nghiêm nghị nói:
- Đừng nói bậy, ta không có ý định gả cho ngươi đâu.
Hứa Tiên sững sờ.
- A?
Vạn lần không ngờ nàng nói như vậy, nữ tử trong ngực đã sớm động tình không chịu nổi, không chút do dự cự tuyệt hắn.
Tiểu Thanh ngạo nghễ nói:
- Ta không phải tỷ tỷ, không làm được hiền thê lương mẫu, cũng không muốn dạy con, cũng không muốn làm việc nhà.
Sau đó cẩn thận nhìn qua thần sắc của Hứa Tiên.
Hứa Tiên vò đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thêm cái gì.
- Ngươi không thích ta?
Trong mắt của Tiểu Thanh hiện ra một chút ngượng ngùng, lớn tiếng nói:
- Ưa thích, rất ưa thích!
Thanh âm này lại thấp xuống, sau khi cúi đầu, xấu hổ nói:
- Bằng không thì... Bằng không ta cũng không cho ngươi tùy tiện như vậy... Làm sao như vậy?
Trên người vẫn còn lưu lạc xúc giác của hắn.
Hứa Tiên cảm thấy lẫn lộn, nói:
- Thanh nhi?
Tiểu Thanh giơ tay lên khẽ vuốt mặt Hứa Tiên, ôn nhu nói:
- Hứa Tiên, để cho ta vĩnh viễn làm Thanh nhi, của ngươi, được không nào?
Kêu tên hắn, âm thanh ôn nhu như nước, giống như chưa bao giờ được ôn nhu như vậy.
Hứa Tiên nhìn qua con mắt xanh của nàng, bỗng nhiên như hiểu được cái gì đó, không tiếp tục nói thêm cái gì, chỉ nói một tiếng.
- Tốt.
Bọn họ với nhau, không quan hệ ân huệ, không quan hệ thân thế, không quan hệ danh phận, không quan hệ lễ phép, cũng không chịu bất cứ trói buộc gì cả, chỉ có trời xanh trăng sáng, làm chứng tình cảm của bọn họ.
Tiểu Thanh hiện ra gương mặt tươi cười, đẩy Hứa Tiên nắm lên cát, chủ động hôn lên môi hắn, sau đó cho chiếc lưỡi thơm tho của minh tiến vào.
Sau một phen si mê quấn quít, Hứa Tiên ôm ngang lấy Tiểu Thanh, đi thẳng vào một hang động tĩnh mịch trên vách đá, sau đó dùng pháp lực bố trí trận pháp, đặt nàng lên bờ cát, nhẹ nhàng nói: - Ta cũng muốn vĩnh viễn là Hứa Tiên của ngươi a!
Ở trong một tòa lầu các trên biển. Tiết Bích nhìn qua biển cả sâu thẳm, hỏi:
- Cần gì phải khóa mình vào một người như vậy? Chẳng lẽ đây là tình sao, vậy tình là cái gì?
Yến Tử ngồi xếp bằng trên mái hiên, nghe vậy cân nhắc trong chốc lát, trung thực trả lời:
- Không hiểu được, nhưng đã động tình sẽ chết đấy.
Tiết Bích kỳ quái nói:
- Vì cái gì?
Kinh ngạc vì sao đồng bạn của mình lại khẳng định như thế.
Yến Tử xoay người sờ chuông lục lạc trên mái hiên, phát ra âm thanh leng keng keng keng.
- Tất cả mọi người nói như vậy mà!
Tiết Bích nhắm mắt suy nghĩ một hồi nói:
- Bởi vì nam tử luôn thả xuống được, đoạn được. Một ý niệm là có thể thay đổi, ném nhà bỏ con đều làm được. Vì sinh tồn, hồng nhan tri kỷ cũng có thể vung đao chém giết. Cho nên mới nói, cho dù thành tiên, nữ tử cũng không quyết tuyệt được như vậy.
Bỗng nhiên Yến Tử từ trên mái hiên nhảy xuống, ôm lấy chân của mình, nhìn lên mái hiên.
- Ngươi là nói Hứa Tiên cùng Thanh cô nương? Hắn cũng không giống như như ngươi.
Tiết Bích nói:
- Ai biết? Đem vận mệnh của mình đánh bạc trên thân của người khác là chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Yến Tử cười hì hì, nói:
- Chẳng phải ngươi bây giờ cũng đang đánh bạc hay sao? Ngư Nhi muội muội gần đây có khỏe không?
Tiết Bích nói:
- Nàng rất tốt. Về sau chúng ta nên gọi nàng là nương nương nhiều hơn.
Quay người trở về phòng, chỉ để lại một câu.
- Ta đã thua rồi, nhưng cũng không mình đã thua trận.
Gió đêm thổi nhẹ, sóng cả phập phồng dũng mãnh lao vào bờ cát, cái động trên bờ biển cũng tịch mịch.
Bên cạnh đá ngầm, một dây thắt lưng màu xanh dang phất phơ trong gió.
Âm thanh rung động tâm thần và tiếng thở dốc truyền ra ngoài, tới gần âm thanh này, ngẫu nhiên có thể thấy được trên đất là vớ và yếm. Mùi thơm say người thoang thoảng trong không khí. - Ah...
Bỗng nhiên sau đó là tiếng ngâm nga cao vút, nhưng lập tức bị đè nén.
Hứa Tiên vuốt nhẹ tấm lưng lõa lồ của Tiểu Thanh, cảm thụ bả vai của mình đau đớn, ta còn chưa có làm cái gì đâu đấy, tuy nhiên đã tính toán là làm rất nhiều rồi!
Tiểu Thanh nhả ra, dùng đầu lưỡi liếm dấu vết mờ mờ trên vai của Hứa Tiên, tính toán như an ủi. Trong con mắt xanh của nàng có xấu hổ, nhưng vẫn nhìn vào mắt của Hứa Tiên, mang theo vài phần hương vị oán hận. - Ngươi cũng khi dễ tỷ tỷ của ta như vậy?
- Ta còn chưa có làm cái gì đâu đấy.
Hứa Tiên ôm vai của nàng, lần đầu tiên tinh tế cảm nhận thân thể của nàng, đó là mềm mại như rắn, vô cùng động lòng người, rất tròn mà thon dài. Trên da thịt tuyết trắng của nàng còn mang theo một tầng đỏ ửng, đến mức mỗi một tấc da thịt đều co giãn tới kinh người.
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của Tiểu Thanh, có cảm giác mượt mà no đủ, không cách nào ôm trọn. Vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cho nên là eo thon, ôm trọn bờ mông rắn chắc của nàng là cái quần lót trắng, có chút dấu vết ẩm ướt. Đùi ngọc căng tròn thẳng tắp phối hợp vô cùng xinh đẹp, hợp lại giữa đùi ngọc là bãi cỏ đen mượt như ẩn như hiện dưới quần lót trắng, không có điểm nào không đẹp cả.
Thần sắc của Tiểu Thanh xấu hổ đầy mặt, nàng cũng muốn nhìn thẳng Hứa Tiên, nhưng dưới ánh mắt của hắn không dám ngẩng đầu lên, không giống Bạch Tố Trinh thẹn thùng, không cho Hứa Tiên được thưởng thức thân thể tinh tế của mình.
Đối mặt với thân thể tràn đầy sức sống kia, ai có thể không nhịn được, nếu không thưởng thức thì có phải đàn ông không?
Tiểu Thanh nói:
- Này, cứ như vậy... A... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hứa Tiên không chút khách khí phong bế miệng của nàng lại. Sau đó ôm nàng, làm cho nàng nửa nằm trong ngực, tay kia cởi bỏ phòng ngự cuối cùng của nàng, làm cho bọn họ không còn chút che lấp nào. Tách đùi ngọc ra, nhịn không được cúi đầu thưởng thức, một khu rừng rậm đang ẩm ướt, có một khe suối đỏ thẫm ẩn hiện bên dưới, bên trong đang có nước suối chảy ra ngoài.
Tiểu Thanh không nhịn được mà cắn lấy bờ vai của hắn, đó là vì thẹn quá hoá giận cắn hắn cho đỡ tức, nhưng thân thể mềm mại của nàng vẫn bày ra cho hắn xem, chưa từng trốn tránh ánh mắt của hắn bao giờ.
Bởi vì đau đớn cho nên Hứa Tiên đã thanh tỉnh lại, không hề do dự, đè lên thân thể của nàng.
Tiểu Thanh giống như ý thức được cái gì đó, phát ra một tiếng yêu kiều, hô hấp trở nên dồn dập, đùi ngọc có chút rung rung, bộ ngực cao ngấp phập phồng bất định.
Hứa Tiên không dám có động tác khác, chỉ sợ làm nhiều động tác quá nàng sẽ không chịu đựng nổi, hắn muốn từ từ, cảm giác bên dưới rất chật hẹp khó vào, tiến lên một chút thì bị chặn lại. Muốn tiến lên thì vạn phần khó xử.