Tiết Bích cảm xúc có chút sa sút, cũng không có ý định trách cứ Hứa Tiên, mà là êm tai nói:
- Phụ thân đúng là chư hầu nhân từ hiền lành, hắn còn tại thế, tất cả mọi người ca tụng nhân đức của hắn, ta một mực rất sùng bái hắn, về sau bị hại chết, ta rất khổ sở. Thời điểm biết rõ có thể phục sinh hắn, ta thật cao hứng, hắn thực phục sinh, lại biến thành " quái vật ", mũi tên của Hậu Nghệ đã giải thoát giúp hắn! Ha ha.
Nàng miễn cưỡng cười cười, nhắc lại chuyện xưa, giống như giúp nàng quên đi tình cảnh hiện giờ, không hề khẩn trương phòng bị Hứa Tiên, ánh mắt nhìn qua biển cả thâm thúya. Có lẽ nên dùng những câu như "Ta thật cao hứng" "Ta rất khổ sở" để miêu tả được tình cảnh của nàng lúc đó, cảnh ngộ này giờ phút nào có thể tính toán là cái gì?
Trong nội tâm của Hứa Tiên, những ý niệm trước kia không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có thương tiếc. Nhưng không biết nên an ủi nàng thế nào. Người ta hại chết phụ thân của nàng, phục sinh và biến thành quái vật, cuối cùng nhất biến anh hùng Hậu Nghệ trong truyền thuyết thành vai hề, quái vật. Ai có thể thử nếm trải cảm giác tuyệt vọng của nàng lúc đó đây?
Trái lại nương tử của mình, phụ mẫu của Bạch Tố Trinh, lại bởi vì đi theo Nữ Oa trị thủy, còn lưu lại truyền thuyết vá trời được tán dương thiên cổ, mặc dù là Thần Tiên trên trời, cũng muốn kính nể ba phần. Cho nên lúc nàng nhắc tới Bạch Tố Trinh, mới không khách khí như vậy. - Cho nên ngươi mới muốn thành lập Thủy Khuyết Tiên Cung, sáng tạo sự nghiệp to lớn như Nữ Oa nương nương, để xóa sạch ô danh của mình?
Tiết Bích cúi đầu nắm chặt một nắm cát, cũng không trả lời, mái tóc quăn rủ xuống che phủ biểu lộ của nàng, bỗng nhiên ngửa đầu, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp hóa của các nhân viên bán hàng. - Ai để ý chuyện sâu xa như vậy, thành lập Thủy Khuyết Tiên Cung là vì chính mình... A!
Đột nhiên Hứa Tiên đưa tay ra ôm nàng vào ngực. Dùng lực lượng của bản thân áp chế bối rối và giãy dụa của nàng, áo giáp roài thân thể có cứng rắn cũng nghe được tiếng vang răng rắc, mang theo sợi tóc mềm của nàng, lớn tiếng nói: - Yên tâm đi, vấn đề này không nhất định, ta sẽ giúp ngươi!
- Ai cần ngươi giúp, buông tay, mau buông tay!
Đột nhiên có biến hóa, làm cho Tiết Bích quên đi chuyện đồng ý vừa rồi, đôi má dán lên bộ ngực của hắn, giữa mũi miệng ngửi được khí tức nam nhân nồng đậm, càng làm tâm của nàng loạn như ma.
Hứa Tiên cười nói:
- Không phải ngươi nói " chuyện khác ", như thế nào, muốn đổi ý sao?
Đột nhiên Tiết Bích nhớ tới chuyện nàng, nàng lại giãy dụa với chuyện mà nàng vừa đồng ý, so sánh giữa hai chuyện này với nhau, tính toán của ngày hôm nay không có gì. Dựa vào bản năng tuân thủ tín tâm của nàng chậm rãi buông tha giãy dụa, nhận mệnh tựa đầu vào ngực của hắn. Chẳng lẽ lựa thời điểm người ta đang thương tâm nên chiếm tiện nghi, thằng này là cầm thú sao? "Cầm thú" Hứa Tiên nói:
- Cô nàng, xem như ngươi thức thời.
Sau đó lại cười gian..
Nhất thời phát tan hào khí ủ dột vừa rồi.
Tiết Bích ngừng thở, nghênh đón cửa ải khó khăn nhất sinh mệnh của mình. Hồi lâu sau không thấy Hứa Tiên có động tác nào khác. Lúc này mới phát giác được, tay của hắn không đặt lên người của mình, hơn nữa đặt trên lớp giáp cứng rắn. Trong nội tâm khẽ động, mỉm cười nói: - Có tặc tâm không có tặc đảm sao?
Nhưng cũng hiểu hắn không muốn làm cái gì với mình cả.
Hứa Tiên ung dung nói:
- Đúng vậy a, khó mà có được chuyện tốt như vậy, nhưng nếu như ngay cả ôm một chút, cũng chẳng có gì quá đáng cả nhỉ?
Loại tình huống này nếu không đáp ứng, quả thực cũng không phải là nam nhân, càng tăng thêm phiền não cho nàng, muốn dùng biện pháp lấy thân báo đáp. Hứa Tiên đã đáp ứng rồi, nhưng lúc nào thanh toán khoản nợ này, cũng không phải vấn đề của nàng.
Tựa đầu vào ngực của hắn, Tiết Bích cảm thấy ưu sầu trong nội tâm giảm đi vài phần, trên mặt đỏ ửng càng nhiều hơn một chút, hé miệng cười cười, có chút bình yên buông lỏng thân thể, cũng cảm nhận được có một tia cảm giác thoải mái. - Ngươi muốn biết lai lịch của a Tử không?
Hứa Tiên ôm giáp cứng của nàng, chưa nói tới cảm xúc gì đó, mở miệng nói:
- Tốt!
Tiết Bích nói:
- Phụ thân của a Tử là Nguy!
Nguy? Hứa Tiên sững sờ, giống như đã nghe qua ở đâu, bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, vịn vai Tiết Bích đẩy nàng ra, kinh ngạc hỏi:
- Là Nguy gì?
Tiết Bích vân vê sợi tóc, đeo mũ giáp lên, chỉ nói ra:
- Chính là Nguy, cho nên không cần lo lắng ta tìm ngươi báo thù.
Hứa Tiên nhìn qua Tiết Bích, nhất thời không phải nói cái gì, trong truyền thuyết. Hại chết Áp Du chính là Nguy! Mà Nguy Nguyệt Yến với tư cách là con của Nguy, chính là cừu địch trực tiếp của Tiết Bích, rất khó tưởng tượng dưới ân cừu như thế, cần phải trải qua kinh nghiệm thế nào mới có được quan hệ mật thiết ngày hôm nay.
Tiết Bích đứng dậy, phủi cát bụi trên người của mình, ngửa đầu nhìn qua biển sao vô tận, nói:
- Nàng đã từng là người mà ta căm hận nhất, nhưng mà hiện tại...
Cúi đầu nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Nàng cũng là người trọng yếu nhất của ta, cho nên thỉnh ngươi không nên đánh chủ ý lên người của nàng, nếu như muốn làm chuyện gì đó cảm thấy thẹn, ta sẽ phụng bồi!
Ngang nhiên nói ra những lời này, quay người đi vào trong, đi vào nhà gỗ, mông tròn nhẹ nhàng đung đưa, dần dần từng bước một.
Yến Tử trong một góc của bóng tối, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt của Tiết Bích, muốn nói lại thôi:
- A Bích, ngươi...
Tiết Bích tràn đầy tự tin đem vung tay lên,
- Yên tâm đi, đã giải quyết. Không cần cảm thấy thiếu nợ tiểu tử kia làm gì.
Thò tay xoa bóp gương mặt hình cầu của nàng.
- Về sau tốt nhất nên tránh xa hắn một chút.
Yến Tử nói:
- À? Giải quyết? Chỉ ôm một cái là xong?
Lộ ra chuyện nàng vừa nhìn trộm hai người bọn họ.
Tiết Bích cười thần bí, cúi đầu nói khẽ:
- Đương nhiên không phải, hắn nói có thể sờ khắp toàn thân của a Tử, đặc biệt là chỗ thâm tàng bất lộ, hắn có chết mười lần cũng cam nguyện, hoàn toàn không cần dùng thân báo đáp, nếu như có thể sờ thêm lần nữa thì tốt.
Đôi má của Yến Tử lập tức biến hồng, đỏ bừng, đỏ lên, sau đó lui ra phía sau ba bước, chỉ vào bón lưng của Hứa Tiên ở xa xa, nói:
- Hắn, hắn, hắn thật sự nói như vậy?
Tiết Bích khoanh tay nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ lừa ngươi sao? Cho nên nói nhất định phải cách hắn xa một chút, biết không?
Một bộ dáng hướng dẫn từng bước.
Yến Tử vội vàng lắc đầu, nói:
- A Bích sẽ không gạt ta.
Nhưng sau đó lại gật gật đầu.
- Biết rõ!
- Rất nghe lời!
Tiết Bích lại dùng một tai nâng gò má của nàng lên, nàng vĩnh viễn không hoàn thủ khi bị mình khi dễ, chỉ có vẻ mặt cười ngây ngô này, còn là hài tử muốn trăm phương ngàn kế bồi thường tổn thất cho mình, cũng chỉ có nữ hài tử này là người đã mang nàng thoát khỏi bóng ma oán hận, cho dù mình có dùng thân thể báo đáp, chút hi sinh ấy tính là cái gì.
Tuy nhìn thấy đây là kết quả tốt nhấ, nhưng những tới chuyện tên cầm thú kia tùy thời sẽ công kích mình, luôn có một chút bất an.
Chỉ có thể đem bất an này chôn sâu dưới đáy lòng, mặc kệ nó, nhưng xem ra cầm thú này vẫn còn có chút đáng yêu, ánh mắt của Dực Hỏa Xà xem ra cũng không phải là xấu tới cực điểm.
Trong cuộc sống sau đó, Yến Tử kiên quyết không chịu ngồi ăn cơm cùng bàn với Hứa Tiên, bộ dạng cự người ngàn dặm, khi nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tiên đã sớm quay người bỏ chạy mất dạng, làm cho Hứa Tiên có chút không hiểu được, cũng không biết tiếng xấu của mình đồn đi rất xa. Người giang hồ xưng "Hứa cầm thú".
Hứa Tiên chỉ ngồi trên bờ cát ngắm biển cả, nhưng không ngờ lại mang tới kết quả này.
- Cầm thú!
Một âm thanh quát lạnh giống như báo trước người tới, Tiểu Thanh từ trong một góc tối nhảy ra ngoài, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vòa Hứa Tiên.
Hứa Tiên nâng đôi má, không đếm xỉa tới nói:
- Khó có được khi ngươi nhịn tới bây giờ, nhưng Thanh nhi ngươi nói ra hai chữ này, một chút lập trường cũng không có a. truyện được lấy tại TruyenFull.vn Rõ ràng ngươi mới là cầm thú đấy!
Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ thẫm, nói:
- Ta, ta và ngươi căn bản không có quan hệ gì, cho dù là tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không phải không biết...
Nàng cãi chày cãi cối, nói xong lời cuối cùng thì càng ngày càng thấp, thẹn quá hoá giận, lập tức mà bắt đầu quyền đấm cước đá, rống giận, quát:
- Ta chỉ thay tỷ tỷ ngủ cùng với ngươi mà thôi, có cái gì không dậy nổi chứ!
Hứa Tiên đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nha đầu kia hiện tại cái gì cũng đám nói, nhưng dường như nàng đã hiểu lầm ý của mình, trêu đùa:
- Không nên nói dối, chúng ta bây giờ là một đôi gian phu âm phụ... Uy, ngươi đúng là dùng sức a.
Khi hắn nói ra câu vô lương này ra khỏi miệng, Tiểu Thanh đang ở trong ngực của hắn đã bắt đầu cắn hắn.
Hứa Tiên không thể không phản kích, hắn bắt đầu chế ngự nàng, nhét vào trong thải vân, sau đó bay tới trang viên của Ngao Huyễn lưu lại, tuần trăng mật còn chưa có chấm dứt đấy? Tuy tân nương trong tuần trăng mật này dùng ánh mắt oán hận nhìn qua hắn. Nhưng hắn tin tưởng rất nhanh đôi mắt của nàng sẽ biến thành ôn nhu, ngập nước và mê ly.
Mặt trời lại mọc lên, ngày qua ngày.
Tiết Bích cũng chuẩn bị thịnh yến của Ngư Nhi thật lâu, sắp bắt đầu. Trước mắt Thủy Khuyết Tiên Cung chỉ có ba thành viên, chính thức thành lập.
Mà đầu bếp duy nhất của thịnh yến này, chính là Hứa cầm thú, trước mắt đang hưởng thụ sinh hoạt khoái hoạt của mình trên biển cả.
Hứa Tiên không có chuyện gì làm, cho nên đã tìm ra được công hiệu khác của dòng suối nuôi dưỡng Thất Minh Chi, gối đầu lên đá xanh nhìn trời, cái ao nước này có thể nuôi dưỡng linh dược, có lẽ còn có công hiệu đặc thù, nhưng mặc dù là hôm nay, ngâm bên trong vô cùng dễ chịu.
Đáy ao và bốn phía trơn nhắn không tỳ vết, nước ao màu xanh thấy đáy. Chỉ có trên mặt nước xuất hiện một tầng khói nóng. Làm cho tất cả mọi thứ như biến thành mông lung.
Bỗng nhiên vào lúc này, có tiếng nước chảy ào ào vang lên trong hồ nước.
Một thân thể mỹ nhân xích lõa duyên dáng hiện ra, mái tóc đen nhánh rối tung như rong biển, bộ ngực của nàng lúc này phập phồng, mặt nước không tới thắt lưng của nàng, một ít tóc dài đang phiêu đãng trong nước, không thấy rõ cảnh trí bên dưới.
Trong sương mù mông lung, lờ mờ có thể nhìn thấy thân thể trắng nõn của nàng, giống như tinh mị do thiên địa tạo ra rẻ nước đi về hướng của Hứa Tiên, thần sắc tự nhiên thong dong, cũng không bởi vì dáng người biểu lộ ra trước mặt của hắn mà thẹn thùng.
Khóe miệng của Hứa Tiên xuất hiện nụ cười, thưởng thức tình cảnh này, đợi cho nàng từng bước đi tới, nói một tiếng " Thanh nhi ", sau đó ôm nang vào ngực. đem mái tóc dài phủ xuống trước ngực nàng đưa ra sau lưng, thưởng thức dáng người uyển chuyển của nàng. Da thịt tinh tế đầy nước, có nhiệt khí bốc lên, trắng thì càng trắng, hồng càng hồng, trắng trong thuần khiết mà diễm lệ.
Tiểu Thanh quay người tựa đầu vào ngực của hắn, nói:
- Yến hội sắp bắt đầu, ngươi bây giờ còn không đi sao?
Hứa Tiên ôm lấy người của nàng, ôm nàng thật chặt, nói:
- Không vội, thân thể ngươi sao rồi?
Lần trước cùng với nàng tiếp một chưởng của Ngao Nghiễm, hắn tự nhiên là không ngại,nhưng lo lắng thân thể của nàng, ai bảo nàng luôn mạnh miệng chứ?
Tiểu Thanh sụt sịt cái mũi, khinh thường nói:
- Vốn cũng không sao cả, chỉ bằng vào lão Long sắp chết đó, có thể làm bổn cô nương bị thương sao. Ngươi nên tranh thủ thời gian đi, đừng làm cho a Tử a Bích sốt ruột.
Thấy hắn lo lắng cho mình, trong nội tâm luôn có vài phần vui mừng.
Hứa Tiên nói:
- Ngày hôm qua ta không phải giải thích rồi sao? Ta cùng các nàng một chút quan hệ cũng không có, hơn nữa cho dù là có, ngươi ngày hôm qua cũng rất quá phận đấy.
Hôm qua Hứa Tiên cùng nàng đi trở về. Hứa Tiên bảo với nàng là: "Hết sức chân thành tương kiến ", cơn giận của Tiểu Thanh còn chưa tiêu, giả ý xu nịnh, thời điểm khẩn yếu, đột nhiên hóa thành nguyên hình, một đầu thanh xà, làm cho Hứa Tiên im lặng không nói được gì.
Hứa Tiên từng nghe nói qua, Bồ Tát làm phép thế nhân, trước giả làm mỹ nhân xinh đẹp, trước lúc xxx, rồi đột nhiên hóa thành xương trắng, khiến người ta đốn ngộ chân lý sắc tức là không. Hứa Tiên không biết có đốn ngộ hay không, nhưng bệnh liệt dương nhất định có, dọa cả đời bất lực, hắn có thể đi làm hòa thượng tâm như mặt nước được rồi. Tuy hắn không có thảm liệt như thế, nhưng cũng phiền muộn một phen Nhắc tới cái này, khóe miệng của Tiểu Thanh tràn ngập tươi cười, kiêu ngạo nói:
- Mỗi lần đều bị ngươi khi dễ gắt gao, cũng tới phiên ta phản kích một lần.
Không biết bao nhiêu lần Hứa Tiên trêu đùa hí lộng nàng, đã không tính rõ, thời điểm không chịu thừa nhận, lại quyến rũ lấy nàng, nói lời câu dẫn, làm cho nàng đã sớm ngậm hờn trong lòng, có thể trả thù, đương nhiên là chuyện thú vị.
Hứa Tiên nói:
- Khi dễ? Ta chính là cúc cung tận tụy tới chết mới thôi, rõ ràng là chính ngươi quá yếu.
- Đúng vậy a, đúng vậy a, không biết là ai ở trước mặt tỷ tỷ hô cứu mạng, yếu sinh lý!
Lời nói nhàn nhạt, nhẹ giọng tranh luận. Nhưng người cuối cùng bị khi dễ luôn là Tiểu Thanh, sương mù đang phiêu đãng trên mặt nước.
Rất đặc biệt, nàng cho hắn cảm giác đang quen bạn gái, mà không phải giống như Bạch Tố Trinh, Vân Yên, gả vào trong nhà, cùng giường chung gối, trở thành phu thê.
Cảnh đêm dần dần buông xuống, thời gian không nhiều lắm.
Sau yến hội, không còn việc gì để lưu lại trên biển, lần lữ trình này đã đi tới kết thúc.
Một tia không bỏ được, giấu kín dưới biểu lộ của Tiểu Thanh, mỗi câu trong lời nói, bị hắn bắt được, phi thường dứt khoát nói:
- Lần này trở về, lúc nào muốn tới đây sẽ do ngươi quyết định!
- À?
Tiểu Thanh quay mặt nhìn qua hắn, thấy vẻ mặt của Hứa Tiên vô cùng chăm chú, mặt nàng lập tức hồng lên, so với chuyện trần truồng nằm trong ngực của hắn còn xấu hổ hơn nhiều, không khỏi né ánh mắt của hắn, quay mặt dấu ý xấu hổ của mình, cắn môi, cười nói: - Dù sao ta cũng đã sớm chán rồi. Nếu như ngươi muốn, ta cũng chỉ có thể thay tỷ tỷ cùng ngươi.
Hứa Tiên bật cười, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thân mật hôn lên gò má của nàng, nói:
- Vậy là tốt, vậy thì chờ Thanh nhi muốn trở lại đây, chúng ta sẽ cùng đi.