Một ngày này, Hoàng hậu nương nương trong chốc lát không rời trước giường, nhưng Nhu Gia công chúa cũng lúc thì hôn mê, lúc thì thanh tỉnh. Bệnh tình không hề thấy chuyển biến tốt đẹp hơn chút nào, sắc mặt ngược lại càng phát ra có vẻ tái nhợt. Chỉ là tựa ở trong lòng mẫu thân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc cực kỳ an tường thỏa mãn, phảng phất như chỉ cần tiếp theo nhắm mắt lại, là có thể cứ như vậy yên bình mà rời đi.
Hoàng hậu nương nương vẫn không thích nàng nhu nhược, nhưng lúc này ôm ấp nàng nhu nhược như vậy, một bộ ý chí sắt đá thiên chuy bách luyện ra lại giống như tê toái, chỉ hận những năm gần đây không thể đối với nàng tốt hơn một chút.
Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt, để Nhu Gia công chúa lại một lần nữa mở mắt ra, trông thấy nước mắt trên mặt Hoàng hậu nương nương, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi!
Hoàng hậu nương nương tựa hồ cảm giác được cái gì đó, một tiếng xin lỗi này sau đó sẽ là vĩnh biệt sao? Càng thêm cố sức ôm chặt lấy nàng::
- Người nên nói xin lỗi phải là mẫu hậu!
Nếu như lúc trước có thể sớm ôm lấy ngươi một chút, ngươi sẽ không bị cảm lạnh, sẽ không chịu khổ nhiều năm như vậy.
Lúc này ngoài cung bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn hô vang lên, Hoàng hậu nương nương kinh sợ quay đầu lại, lại nghe được cung nữ bẩm báo:
- Hứa thám hoa đến!
- Nhanh để hắn tiến vào đây!
Hứa Tiên bước đi vào, ngửi được một cổ hương dược nồng đậm, trước hướng phía Hoàng hậu nương nương bái kiến nói:
- Hứa Tiên bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
- Không nên nhiều lời, nhanh trị liệu cho công chúa!
Hứa Tiên đến gần trước giường của Nhu Gia công chúa, vén lên rèm che bên ngoài hướng bên trong nhìn lại, không khỏi thất kinh. Nhu Gia công chúa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hấp hối, rõ ràng đã đến mức sinh tử quan đầu. Hắn trăm triệu lần thật không ngờ tới bệnh đã đến trình độ này! Lại bất chấp lễ tiết gì đó, bước nhanh tiến lên nắm cổ tay tinh tế của nàng.
Hứa Tiên hơi bắt mạch một chút, vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Công chúa nàng hẳn là bị phong hàn?
Nhưng lại không phải một thời nửa khắc. Bằng tấm thân kim chi ngọc diệp của công chúa, lại không giống gia đình nghèo khó ăn không đủ no mặc không đủ ấm như vậy, làm thế nào lại bị phong hàn đây?
Hoàng hậu nương nương nói:
- Đúng đó, Hứa thám hoa ngươi có bao nhiêu phần nắm chặt?
Hứa Tiên nghiêm mặt nói:
- Nương nương yên tâm, có thần ở đây, nhất định bảo vệ công chúa không đáng lo!
Trước tiên ôn nhu rót vào một tia linh lực, bảo vệ tâm mạch của nàng, lại lấy ra mấy rễ nhân sâm tinh tế giao cho cung nữ, viết ra một phương thuốc khác, phân phó các nàng đi ngao chế.
Đợi cho nước thuốc nấu thành, nhân lấy bát ngọc bưng lên, Hứa Tiên cũng bất chấp cấm kỵ, tiếp nhận chén thuốc múc một thìa, đưa đến bên mép Nhu Gia công chúa, nhẹ giọng hô hoán nói: - Công chúa điện hạ, nên uống thuốc!
Nhu Gia công chúa chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, trong hỗn loạn bỗng cảm thấy được một cổ dòng nước ấm xua tan hàn ý, mang đến vài phần khí lực. Sau đó chính là rất tinh tường rất quen thuộc kia, khiến nàng lại một lần nữa mở mắt ra, bóng người không rõ đó dần dần hiện rõ ra. - Hứa Tiên??
Nàng mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên một chút phiếm hồng khỏe mạnh, là mộng sao?
Hứa Tiên nói:
- Trước hãy uống thuốc đi đã!
Nhu Gia công chúa nhắm mắt lại. Mở cái miệng nhỏ nhắn đem nước thuốc kia ngậm vào, nếu như là mộng nói vậy thì đừng tỉnh nữa đi sao!
Ngoài dự liệu của nàng, nước thuốc kia cũng không đắng chát, còn mang theo một cổ hương vị kỳ dị, vừa mới uống cạn vào trong bụng, đã cảm thấy một cổ dòng nước ấm tràn ra, liền cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Thần trí cũng dần dần trở nên thanh tỉnh, mở mắt si ngốc nhìn Hứa Tiên, nguyên lai không phải là mộng? Hắn thực sự đã đến!
Mũi bỗng nhiên có chút lên men, rồi lại nhịn xuống.
Hứa Tiên đem cả bát canh sâm đều cho nàng ăn vào, khí sắc của nàng lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều, trong con người nhiều ra vài phần thần thái, nhưng bằng vào biến hóa bề ngoài đã có thể để người không thông y thuật, cũng nhìn ra được chuyển biến tốt đẹp.
Nhân sâm vốn là có công hiệu hoàn hồn giữ mạng, càng đừng nói Tử Vận Long Vương Tham tu hành hình người này. Nói là khởi tử hồi sinh cũng không quá đáng, mặc dù còn không thể làm được thuốc đến bệnh trừ, nhưng cũng là tính mệnh không đáng lo ngại.
Hứa Tiên buông chén thuốc xuống, đứng dậy nói:
- Nương nương, công chúa đã không còn lo lắng tới tính mệnh nữa. Bất quá nếu muốn khỏi hẳn, còn phải điều trị một khoảng thời gian nữa!
Trong lòng cũng thở phào một hơi, mơ hồ có chút nghĩ mà sợ, nếu lại tới chậm thêm một chút, Nhu Gia sợ là thực chống đỡ không được, hồn quy Địa phủ, tất cả thôi rôi. - Nhu Gia!
Hoàng hậu nương nương ngồi vào bên giường. Đem Nhu Gia công chúa ôm vào trong lòng.
Nhu Gia công chúa cũng rốt cục nhịn không được rơi xuống vài giọt nước mắt, dính lên vạt áo của Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương thoáng bình định nỗi lòng:
- Hứa Tiên, ngươi phải tận tâm điều trị cho công chúa, bản tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Chỉ là khóe mắt lệ ngân vẫn còn, thực sự là khuyết thiếu khí độ ung dung thường ngày.
Nhưng theo Hứa Tiên thấy, ngược lại cảm giác Hoàng hậu nương nương này thuận mắt hơn rất nhiều. Ngươi nào phải cỏ cây, thực có thể vô tình. Dù sao cũng là mẫu thân của Nhu Gia, nếu như thật có thể nhìn nữ nhi của chính mình nguy trong sớm tối mà không thèm để ý chút nào, đó không phỉa là lòng dạ thâm trầm, mà là tâm lý có vấn đề. - Tại hạ tất nhiên sẽ dụng tâm trị liệu cho công chúa điện hạ, để nàng sớm ngày khang phục.
- Yên tâm đi nương nương, Hứa Hàn Lâm y thuật bất phàm, tất nhiên có thể thuốc đến bệnh trừ!
Doãn Hồng Tụ vẫn thủ ở một bên, lúc này mới nói xen vào:
- Bất quá Hứa Tiên tuy có trong người trong người, thế nhưng dù sao cũng là ngoại quan, như vậy xuất nhập hậu cung luôn luôn không quá thỏa đáng, không bằng đem công chúa đưa đến quý phủ của ta, phương tiện Hứa Hàn Lâm tùy thời tới cửa trị liệu.
Nhu Gia công chúa lúc này cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nghe vậy liếc mắt nhìn Hứa Tiên, rồi lại vội vã cúi đầu xuống. Sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng, co rụt vào trong lòng Hoàng hậu nương nương.
Hiểm tử như vầy còn sống đối với thường nhân có thể là đại sự không tầm thường, nhưng đối với nàng mà nói lại sớm đã là kinh lịch qua không biết bao nhiêu lần. Chỉ là chúng quy tại thời khắc khẩn yếu quan đầu vượt qua được, phảng phất như cây cỏ xanh non, trong vẻ nhu nhược cất giấu cứng cỏi.
Hoàng hậu nương nương do dự một chút nhân tiện nói:
- Như vậy cũng tốt!
Nhìn vẻ trong lòng vẻ mặt không muốn xa rời, trên mặt nàng hiện ra một tia xấu hổ, mím môi, phảng phất như một lần nữa xuất ra tư thái trang nghiêm thường ngày, nhưng rốt cục hóa thành u nhiên thở dài.
Lúc này, một lão thái giám ở bên ngoài cầu kiến.
Hoàng hậu nương nương để hắn triệu vào, thấy là thái giám hầu cận bên người hoàng đế, trên mặt hơi chút chờ đợi:
- Đúng là bệ hạ cho ngươi đến?
Nữ nhi nhà mình sinh bệnh, đó là không thể đích thân tới, cũng phái người tới hỏi thăm một tiếng cũng nên làm.
- Bệ hạ để nô tài đến thỉnh Hứa đại nhân!
Hoàng hậu nương nương nhíu mày nói:
- Không còn gì khác sao?
Lão thái giám đương nhiên nghe ra được Hoàng hậu nương nương trong mong, nhưng hắn cũng không dám thay đổi thánh ý lung tung:
- Bệ hạ là nói như vậy.
Hoàng hậu nương nương rốt cục thất vọng, vô lực khoát khoát tay nói:
- Ngươi đi đi!
Hứa Tiên cáo từ rời đi, theo thái giám đi tới ngoài điện phủ Gia Ngự hoàng đế thường ngày tu luyện.
Thái giám thông báo một tiếng, Gia Ngự hoàng đế lập tức triệu vào, còn không Hứa Tiên hành lễ, Gia Ngự hoàng đế nhân tiện nói:
- Miễn lễ, Hứa ái khanh mau mau vào đi!
Hứa Tiên bước vào bên trong, vừa thấy Gia Ngự hoàng đế liền biết vị vạn thừa chi tôn này đã hạ quyết tâm muốn tu trì đạo này. Không đơn giản chỉ là quần áo trang phục khác nhau, mà ngay cả khí chất cũng dần dần đánh tan uy phong của hoàng đế.
Thái Âm chân nhân cười hàm hậu hỏi:
- Chuyến này thuận lợi chứ?
Trong lòng lại âm thầm kinh dị, so với tháng trước, linh lực trên người Hứa Tiên tăng cường đâu chỉ gấp chục lần. Đó là vượt qua tiểu thiên kiếp cũng không nên cường thịnh tới như vậy. Người này quả nhiên là có đại cơ duyên. Bản thân hắn tốc độ tu hành đã xưng được là dũng mãnh tinh tiến, thần tốc vô cùng, so với Hứa Tiên lại vẫn kém hơn rất nhiều.
Hứa Tiên đáp:
- Tuy rằng rất nhiều hung hiểm, nhưng cuối cùng cũng đều hóa giải được, may mắn không làm nhục mệnh, mang về hai vị dược này, Tử Vận Long Vương Tham và Thất Minh Chi!
Trong lúc nói chuyện đã đem hai món này lấy ra, trong điện phủ mùi thơm ngát bốn phía.
Thái Âm chân nhân đem chúng thu vào trong tay áo, hơi cười nói:
- Dược tài cần thiết đã có đủ, có thể chuận bị chế thuốc.
Lời vừa nói ra, Gia Ngự hoàng đế cũng nhịn không được trên mặt vui mừng:
- Hứa ái khanh cư công to lớn, trẫm sẽ có phần thưởng hậu trọng!
Hứa Tiên khiêm tốn vài câu, thấy Gia Ngự hoàng đế không hỏi bệnh tình của Nhu Gia một câu, không khỏi khẽ nhíu mày, minh bạch Hoàng hậu nương nương vì sao mà thở dài. Nhưng sau dó lại thoải mái, đây có thể mới là thái độ bình thường của người tu hành, chỉ có bỏ đi phàm trần mới có thể siêu phàm nhập thánh, mà chính mình mới là dị thái đi sao!
Gia Ngự hoàng đế nhân khi cao hứng, hứng thú nói chuyện tăng nhiều, lại mang tới bồ đoàn. Để Hứa Tiên ngồi vào, ba người ngồi nói chuyện phiếm, không phân quân thần sư đồ.
Gia Ngự hoàng đế nghe Hứa Tiên nói đến phong cảnh trên biển, rất nhiều kinh lịch đối với con người mà nói vô cùng kỳ diệu, trong mắt tỏa ánh sáng, tâm thần hướng tới, cảm thán nói: - Trẫm tuy là vua của một nước, thiên hạ cộng chủ, nhìn như quyền khuynh thiên hạ, lại không có lúc nào không phải chịu đủ loại ràng buộc, đó là muốn du lịch một lần, cũng là hết sức khó khăn. Đem năm tháng rất tốt này lãng phí trong thâm cung, hôm nay tuổi già buông xuống, mới biết quay đầu đã muộn.
Hứa Tiên biết Gia Ngự hoàng đế có thể nói ra mấy lời này, đã hoàn toàn bỏ đi cái giá hoàng đế, mà là chân chính lấy "đạo hữu" tương đãi. Có thể buông ra thân phận nặng nề như vậy, đã nói lên hắn đã không còn bị quyền thế trói buộc nữa. Quả quyết như vậy cầm được thì cũng buông được, ngược lại cũng để Hứa Tiên rất là có chút bội phục. Hơn nữa Gia Ngự hoàng đế cũng xác thực được cho là một vị hoàng đế tốt, đáng để hắn cúi đầu bái lạy. - Bệ hạ chăm lo việc nước, để Đại Hạ trung hưng, tạo phúc vô tận cho lê dân chúng sinh, có thể coi được với một đời minh, có thể thiên cổ lưu danh!
Gia Ngự hoàng đế nói:
- Tuy là thiên cổ lưu danh, sau đó cũng bất quá là một nấm cát vàng, lại có ý nghĩa gì đây? Bất quá trẫm cả đời này mặc dù công tích không dám so với Tần hoàng Hán Vũ, cũng coi như là không thẹn với lòng, từ nay về sau, lại không làm một chữ danh.
Thái Âm chân nhân cười to nói:
- Ngươi nay đã có thể phá vỡ danh tâm, đã nhập ngộ đạo!
Hứa Tiên lại cười nói:
- Bất quá bệ hạ tuy rằng anh minh, nhưng trong sử sách e rằng cũng sẽ như Tần hoàng Hán Vũ, có chút vết nhơ!
Hoàng đế hoàng đế nghi hoặc nói:
- Vết nhơ gì?
Hứa Tiên nói:
- Đến già tầm tiên vấn đạo.
Tần hoàng Hán Vũ đều được cho là anh minh chi quân, nhưng đến khi về già, ai nấy đều tìm kiếm bất tử Linh Dược, thứ nhất si mê với đan phương thuật số, bị thế nhân lên án.
Gia Ngự hoàng đế nghe vậy bật cười:
- Xem ra trẫm cũng không có thể ngoại lệ!
Sau một phen nói chuyện với nhau, canh giờ đã dần muộn.
Hứa Tiên đứng dậy cáo từ, lại hỏi Thái Âm chân nhân nói:
- Sư phụ còn có phân phó gì nữa không?
Thái Âm chân nhân nói:
- Ở đây đang có một việc muốn ngươi đi làm! Hôm nay đỉnh lô Linh Dược đều đã chuẩn bị tốt, còn thiếu một vị luyện dược hỏa!
Hứa Tiên nói:
- Thái Dương Chân Hỏa của đệ tử có phù hợp?
Thái Âm chân nhân lắc đầu nói:
- Thái Dương Chân Hỏa quá mức mãnh liệt, dùng cho tranh đấu còn được, cũng không thích hợp chế dược.
Hứa Tiên nói:
- Thái Dương Chân Hỏa không được, đó chính là đạo gia Tam Muội Chân Hỏa, đáng tiếc đệ tử chưa tập được, không giúp được gì.
Tam Muội Chân Hỏa là đạo gia bí mật bất truyền, một ngày tu thành, lập tức có thể dùng để ngăn địch, cũng có thể dùng để chế thuốc. So với Thái Dương Chân Hỏa của Hứa Tiên có một phen diệu dụng khác. Bạch Tố Trinh đương nhiên sẽ không đối với hắn "quan nhân" này tàng tư. Chỉ là tu luyện Tam Muội Chân Hỏa cần một ít điều kiện đặc biệt, Hứa Tiên chưa kịp tu luyện.
Thái Âm chân nhân nói:
- Không, có một loại hỏa khác tối thích hợp dùng để chế thuốc, có thể đem rất nhiều dược thảo linh tính nấu chảy một lò, so với Tam Muội Chân Hỏa còn có thể tiết kiệm hơn mười nhật quang âm, hỏa này nguyên bản chỉ có trên trời. Hôm nay trong kinh thành vừa vặn cũng có một đóa, cần ngươi đi mượn đến. Mà mang theo hỏa này từng ở trên trời cho lão quân luyện đan dược qua, nếu có thể được nàng tương trợ, liền có thể thực sự là vạn vô nhất thất. - Tâm Nguyệt Hồ, Đâu Suất Hỏa! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Hứa Tiên trước mắt sáng ngời, nếu luận luyện đan, ai có thể so được vơi Thái Thượng Lão Quân càng chuyên nghiệp hơn, mà Đâu Suất Hỏa kia được xưng có thể hòa tan vạn vật, chính là thành hỏa luyện đan.
Hứa Tiên lại có chút khó khăn:
- Bất quá Tâm Nguyệt Hồ sợ là không dễ nói chuyện!
Hắn cũng không cho rằng chính mình và Tâm Nguyệt Hồ quan hệ tốt đến có thể cho mượn bảo vật như vậy, hơn nữa cái gọi là mượn lửa, không chỉ là mượn lửa, còn cần Hồ Tâm Nguyệt đến thao túng hỏa diễm.
Thái Âm chân nhân nói:
- Hoàng đế không để binh đói, đồng ý cho nàng mấy viên Kim Đan, không sợ nàng không chịu ra tay!
Hứa Tiên nói:
- Con số này sợ là còn phải để ngài đi đàm phán mới tốt!
Long Hổ Kim Đan này vô cùng trân quý, so với bàn đào cũng chỉ là hơi kém hơn, tuy rằng không thể kéo dài thọ nguyên, lại có thể khiến người thoát thai hoán cốt.