Hứa Tiên Chí

Chương 319 - Thay Thế (2)

Thanh Loan bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe ra hàn quang, chỉ thấy một người bịt mặt lăng không đứng cách đó không xa, trong tay đang nắm Đồ Chi An một thân chật vật, phát sinh tiếng cầu cứu suy yếu: - Đại sư tỷ cứu ta! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Bị Hồ Tâm Nguyệt ở trong huyễn cảnh giáo huấn vài ngày, trên người đã hoàn toàn không thấy ngạo khí năm xưa nữa.

- Ngươi là ai? Vì sao dám bắt đệ tử Thục Sơn phái ta?

Người bịt mặt âm hiểm cười nói:

- Tiểu nương tử, ta là tướng công của ngươi.

Vừa nói chuyện vừa đem Đồ Chi An ném xuống phía dưới.

Đồ Chi An kêu thảm rơi xuống phía dưới, mắt thấy sắp sửa rơi xuống mặt đất, một đạo kim quang đưa hắn tiếp được, phóng trên mặt đất.

- Sư tỷ, báo thù cho ta!

Đồ Chi An hấp hối nói xong câu đó, đã nhắm lại hai mắt.

Thanh Loan thăm dò một lần, liền biết là ngất xíu, thở ra một hơi. Ngẩng đầu nhìn lại, người bịt mặt kia đứng ở giữa không trung:

- Tiểu nương tử nếu đã đến, phế vật này liền trả lại cho ngươi đi sao!

Người bịt mặt lại xoay người hướng phía cao không bay vút đi.

Thanh Loan không chút do dự ngự kiếm đuổi theo, hai người một đuổi một chạy, phi thân trên tầng mây.

Thanh Loan tốc độ ngự kiếm cực nhanh, lại vẫn có chút đuổi theo không kịp người bịt mặt kia. Tay bấm kiếm quyết, đưa tay một chỉ, bay ra một đạo kim sắc kiếm quang, nhanh như thiểm điện, bức thẳng đến người bịt mặt kia.

Người bịt mặt đơn giản nghiêng người né qua, nhưng kiếm quang này bỗng nhiên đứt gãy thành góc vuông, lại một lần nữa cắt tới khuôn mặt của hắn, phảng phất như một con rết. Biến hóa này phát sinh sát nách, hiểm ác đáng sợ cực độ, người bịt mặt chỉ đành ngửa đầu né tránh.

Kiếm quang cực nhanh, khăn che mặt theo gió lay động, rơi vào trong biển mây. Trong nháy mắt mới vừa rồi bị kiếm khí phong mang cắt vỡ, lộ ra khuôn mặt Hứa Tiên, hắn dưới khinh địch cũng không ngờ tới, trong thời gian một năm ngắn ngủi, Thanh Loan dĩ nhiên có thể có tiến bộ như vậy.

Thanh Loan nhìn Hứa Tiên vẻ mặt tươi cười ở cách đó không xa đang nhìn nàng, lộ ra thần tình quả nhiên là vậy, nhẹ nhàng hô một tiếng:

- Ca!

Vành mắt đã có chút ửng hồng.

Tiếng la lên này bất quá tầm thường, nhưng rơi vào trong tai Hứa Tiên, đã có chút cảm giác rung động đến tâm can.

Hứa Tiên đùa giỡn muội tử nhà mình thất bại, cũng không thể không biết xấu hổ, nhưng lúc này gặp lại, ngược lại không biết nên mở miệng thế nào, gãi gãi đầu hàm hàm hồ hồ nói: - A, đúng vậy, ta...

Còn chưa nói xong, thân thể mềm mại kia đã nhào vào trong lòng hắn, cắt đứt lời nói của hắn.

Hứa Tiên vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, quai hàm đầy đặn đặt ở trên vai hắn, khí tức quen thuộc bắt đầu quanh quẩn, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như cũ, hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: - Ngươi gầy đi!

Thanh Loan kinh hãi cảm giác, đỏ mặt đẩy Hứa Tiên ra, dùng ống tay áo lau lau nước mắt. Há mồm muốn nói rồi lại yên lặng cười, chung quy chờ mong gặp lại, nhưng thực sự đến lúc gặp lại, nhìn hắn ánh mắt mỉm cười, lại không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có tiếng tim đập nhè nhẹ. Đây không phải viết thơ, không có cách nào khác lại đắn đo, hảo hảo lo lắng. Hết lần này tới lần khác hắn cũng chỉ là cười nhìn nàng, ánh mắt kia phảng phất như có thể đem tâm ý của nàng nhìn thấu.

Hứa Tiên thở phào một hơi, như là hạ quyết tâm gì đó, lại lại một lần nữa đem vòng eo nhỏ nhắn của nàng ôm chặt lấy, giữ chặt trong tay, hướng đôi môi hồng nhạt kia nhẹ nhàng ấn xuống phía dưới. Tại thời gian không biết nói cái gì cho phải, thì dùng miệng để thay thế đi sao, xúc giác mềm mại ướt át truyền đến, trong lòng hắn có một tia cảm giác phạm tội, thế nhưng cảm giác thỏa mãn tựa hồ muốn có nhiều hơn, rốt cục chính mình vẫn là bước lên con đường không có lối về sao? Thế nhưng chỉ cần có thể để nàng vui vẻ mà nói. - Ngô!

Thanh Loan mở to hai mắt, cả người cứng ngắc trở tay không kịp, hai tay không biết nên đặt đâu mới tốt, chỉ có bên môi xúc giác càng lúc càng rõ ràng, hắn đang hôn mình!

Hứa Tiên thấy nàng như là con chim nhỏ bị thất kinh, hoàn toàn không còn phong phạm kiếm hiệp mới vừa rồi nữa, trong lòng mỉm cười, nắm chặt tay nàng đặt ở bên hông.

Thanh Loan lúc này mới phản ứng qua đây, song chưởng thắt chặt, lại như mới vừa rồi ôm lấy hắn, chỉ đem con mắt chăm chú nhắm lại.

Hồi lâu sau, đôi môi tách ra.

Bọn họ dừng lại ở trên một đám thải vân mềm mại lớn, Thanh Loan mở mắt ra, càng thêm cảm thấy e lệ. Trong lòng không thể tự đè nén nghĩ lại tình cản phóng túng vừa rồi. Cử động như vậy vô luận như thế nào cũng không có thể xem như ca ca thân cận đối với muội muội đi sao.

Hứa Tiên cũng không có chút ý tứ nào muốn buông nàng ra, ung dung ngồi ở trên ghế do thải vân ngưng tụ thành, đem thân thể mềm mại của nàng, ôm ngang vào trong ngực.

Thanh Loan cũng chỉ có thuận theo ý nguyện của hắn, song chưởng quấn quanh cổ hắn, song nhũ cao ngất đặt ở trên ngực hắn, bộ dáng nhu thuận để Hứa Tiên càng thêm muốn khi dễ nàng một chút, nhưng lại nghĩ có chút không bỏ được. - Ca, ngươi...ta..

Thanh Loan ngôn ngữ không rõ, duy trì tư thái thân mật như vậy, để nàng rất là bất an, trong lòng một chỗ nào đó lại cảm thấy an tâm dị thường.

- Thích không?

Hứa Tiên nói.

Thanh Loan nhẹ nhàng gật đầu, không dám nhìn con mắt của Hứa Tiên, dừng thanh âm cực khẽ nói:

- Thích!

Hứa Tiên nói:

- Vậy là tốt rồi, ân, ta cũng rất thích.

Tình cảnh này, chính là đao trước người, hắn cũng không có thể nói không thích.

Lời vừa nói ra, Thanh Loan cuối cùng bất an cũng biến mất, biết hắn là đang nghiêm túc ôm lấy nàng, trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào.

Hứa Tiên nhìn trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng mang theo rất nhiều uể oải:

- Ngủ một hồi đi!

- A!

Thanh Loan lại cả người chấn động, ngoại trừ đoán ra chân thân của hắn, sau đó các loại đều nằm ngoài dự liệu của nàng, lẽ nào giờ này khắc này hắn lại muốn muốn...

Hứa Tiên thấy nàng sắc mặt đỏ bừng, thần tình dị dạng, không nhịn được hỏi:

- Thế nào?

- Không... Không có gì, ta chỉ là, còn không có, còn không có...

Thanh Loan ấp úng nói, dưới ban ngày trời quang, để làm cái chuyện kinh nhân kia, trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể nào tiếp thu được. Thế nhưng, lại càng thêm không có cách nào khác cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Dưới tình huống lưỡng nan, nàng rốt cục xuất ra sử dụng kiếm quyết đoán cùng dũng khí, động thân nhìn thẳng Hứa Tiên, nhẹ giọng:

- Ca!

Một tiếng hô này bao hàm rất nhiều tin tức bí ẩn, cho dù không chiếm được bất cứ câu trả lời gì, cũng có thể đem chính mình giao phó cho ngươi.

Nàng trong dung nhan thanh lệ mang theo ngượng ngùng không thể chịu nổi, cùng với quyết ý xác định không thể nghi ngờ, hai loại thần tình này giao hòa nhất thể, phảng phất như trong nhu có cương.

Bày ra mỹ lệ, đem Hứa Tiên cũng kinh sợ một chút, sau đó ý thức được nàng hiểu lầm, xoa đầu nàng cười nói:

- Ngươi đang suy nghĩ cái gì, ta nói là cho ngươi nghỉ ngơi một chút.

Bình Luận (0)
Comment