Phần đuôi của Thất Tinh Đăng cách một ngọn đèn, bị điểm sáng.
Bầu trời Hoàng thành bị vây Diêu quang bởi mấy trăm Khổng Minh đăng, đột nhiên trở nên sáng sủa. Nhưng không phải là nam hoàng hỏa quang, mà là ngân sắc quang mang chói mắt, xa xa nhìn lại, phảng phất như thần phật chân chính.
Trên người Thái Âm chân nhân Kim Long quay quanh bị một cổ vô hình chi lực mãnh nhiên đè ép xuống, xuất hiện tình trạng phân ly.
Hứa Tiên từ xa nhìn nàng, tâm thần khẩn trương, thắt chặt, vốn nên là chuyện dễ dàng quyết đinh, lúc này lại rơi vào cảnh lưỡng nan.
Thiên hạ và nàng.
Ngư Huyền Cơ sắc mặt trắng nhợt, thần sắc lại càng phát ra kiên định, lại một lần nữa kiếm chỉ Thương Khung:
- Khai dương!
Khai dương tinh đột nhiên sáng ngời, một đạo quang quang theo kiếm của nàng dẫn đạo từ trên trời giáng xuống, tinh thần chi lực thật lớn đụng vào trong Thất Tinh Đăng, Thất Tinh Đăng cũng không nhịn được hơi rung động, thân thể nàng cũng theo đó rung động.
Ngọn thứ hai phát sáng.
Kim Long bị đè xuống một chút, dần dần cùng Thái Âm chân nhân chia lìa.
Quang màng xung quanh Thất Tinh Đàn ầm ầm nghiền nát, Hứa Tiên đánh vỡ tấm chắn đi tới trước Thất Tinh Đàn.
Sát Phá Lang ba Tinh Quân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn, Tham Lang hơi cười khẽ, Thất Sát và Phá Quân nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, bọn họ vốn có chức trách chính là hộ vệ Thất Tinh Đàn.
Ngư Huyền Cơ cũng phân thần cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, đã thấy Hứa Tiên cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt, thân hình lại ngưng trệ mà trầm trọng, giống như trên vai gánh vác cả một tòa núi cao.
Vũ bộ của nàng một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại, y phục nhẹ nhàng phiêu diêu bay lượn.
Hứa Tiên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ai có tư cách so sánh, tính mệnh một người cùng tính mệnh người trong thiên hạ so sánh, bên nào nặng bên nào nhẹ? Ta rõ ràng không có tư cách, vì sao không phải để cho ta tới so sánh đây? Ngươi tới nói cho ta biết, muốn so sánh thế nào?
Hắn cước bộ đạp trên tầng thứ nhất Thất Tinh Đàn.
Cước bộ trầm trọng để cả Thất Tinh Đàn đều đang lay động, hắn vẫn cúi đầu như cũ, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Động tác trên tay Ngư Huyền Cơ dừng lại một chút:
- Ngọc hành!
Ngọn đèn thứ ba, phát sáng.
Hứa Tiên nói:
- Thiên hạ hưng suy làm sao có thể đủ ký thác ở trên người một mình ngươi, đây vốn cùng ngươi không quan hệ, không phải sao? Cho dù có thể thấy được tương lai, cũng không có trách nhiệm phải phụ trách đối với tương lai, đúng không?
Cước bộ của hắn bước lên tầng thứ hai Thất Tinh Đàn.
Lúc này, cự ly giữa bọn họ gần trong gang tấc, Ngư Huyền Cơ chỉ cảm thấy hô hấp của chính mình bị hỗn loạn, nguyên bản tâm tĩnh như Chỉ Thủy, đã không an phận bốc lên gợn sóng.
Hứa Tiên bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra dáng tươi cười khổ sáp mà kiên định:
- Được rồi, phía trước đều là mượn cớ và lý do nhàm chán, kỳ thực ta chỉ là ích kỷ mà thôi, chỉ là giả bộ ngụy quân tử, chỉ là... Không muốn cho ngươi chết!
Bước lên đỉnh Thất Tinh Đàn, đối mặt với Ngư Huyền Cơ.
- Thiên...
Quyền tự chưa ra khỏi miệng, đã hóa thành một tiếng thở nhẹ.
Hứa Tiên hóa thành một đạo điện quang, ôm nàng tung bay ra, chỉ để lại Thất Tinh Đàn trống rỗng, mất đi người chủ trì, hàng ngàn vạn Khổng Minh đăng kia từng nọn phụt tắt xuống.
Thái Âm chân nhân mở hai mắt, đem Kim Long dẫn vào trong cơ thể, một đạo ánh sáng nổ vang xé rách Hắc Ám, chiếu rọi sáng tất cả, đưa hắn bao phủ ở bên trong.
Trong trời đêm, Hứa Tiên ôm ngang Ngư Huyền Cơ, hướng về phía kinh thành tung bay tới, nàng tóc dài theo gió bay loạn thỉnh thoảng lay động ở hai bên gò má của hắn, hắn nhìn về phía tiền phương, không nhìn tới trong lòng nàng, cảm giác trong lòng phảng phất như trống rỗng một khối, rồi lại cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Quá độ thao túng linh lực để Ngư Huyền Cơ có chút tinh lực hao hết, nàng im lặng nằm tựa ở trong lòng hắn, cũng không nói chuyện, con ngươi lưu ly sắc thật sâu ngóng nhìn hắn, giống như tiếc nuối, lại như vui mừng, nhưng cuối cùng còn lại là không sai, đó là một quẻ cuối cùng, nàng rốt cục đã thấy được kết quả.
Hứa Tiên đáp xuống trong thành Trường An, nhìn về phía ánh sáng chớp động mạnh mẽ kia, lại không hề có chút ý tứ nào buông nàng ra, hồn nhiên không để ý nàng đang giãy dụa rất nhỏ.
Trường nhai trống rỗng, hắn ôm nàng đi tới dưới mái hiên một tòa tửu lâu, ngồi ở trên bậc thang. Ở đây có thể thấy được rõ ràng phương hướng Hoàng thành, lôi quang kia không ngừng lấp lánh, ngưng tụ thành các loại hình dạng, phảng phất như pháo hoa mỹ lệ nhất trên đời. Ở trong ánh sáng vô biên, đã triệt để thấy không rõ tình trạng trong đó.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ vén lên mái tóc dài mặc sắc của nàng, tránh cho chúng rũ rơi xuống đất, dính bụi bặm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m Sắc mặt Ngư Huyền Cơ khẽ biến thành ửng hồng, buông tha giãy dụa, nhẹ giọng nói rằng:
- Xin lỗi.
Hứa Tiên cười nói:
- Vì sao?
Ngư Huyền Cơ nói:
- Nếu như không phải vì ta mà nói, ngươi căn bản sẽ không cần làm ra lựa chọn như vậy.
Hắn vì nàng đối nghịch bản thân, phản bội những tín niệm nguyên bản cố định kia, loại tư vi này thật không dễ cảm thụ đi sao.
Hứa Tiên che lại thần tình thất lạc, mỉm cười nói:
- Không quan hệ với ngươi, là ta nên xin lỗi mới đúng, phá hư pháp sự của ngươi. Đừng nói là cái khác, ta cũng căn bản không có tư cách quấy rầy quyết định của ngươi, thế nhưng không có biện pháp, ta thật sự là không thể... Ngô!
Ngư Huyền Cơ lại cảm giác được hắn hơi ôm chặt lấy mình, nhìn hắn mỉm cười, trong lòng ngược lại đau đớn, nàng hít sâu một hơi, ôm lấy cổ hắn vươn thẳng người dậy, ngẩng cằm hôn lên môi của hắn.
Điện quang lấp lánh, cổ nàng thon dài trắng nõn dương lên một độ cong ưu mỹ, trong đôi mắt lưu ly sắc không thấu triệt như thường ngày, nửa mở nửa khép chớp động quang mang mê ly và ngượng ngùng, trong lòng nàng đồng dạng có một thứ gì đó bị đánh vỡ, nguyên tắc đó nguyên bản cố định cắt đứt giữa hai người, để nàng không thể tới gần một bước.
Hứa Tiên mở to hai mắt, xúc giác ôn nhuận bên môi kia khiến hắn thất thần, còn không kịp cảm thụ đã chia lìa.
Sắc mặt Ngư Huyền Cơ màu hồng, nhân lúc hắn phát ngốc, thoát ra khỏi hắn ôm ấp, ngồi ở bên cạnh hắn, nhận thức chân đạo:
- Ngươi có tư cách.
- A?
Hứa Tiên quay đầu nhìn nàng, sờ sờ môi còn đang suy nghĩ ý nghĩa của nụ hôn vừa rồi.
Ngư Huyền Cơ lại giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh:
- Hứa Tiên như vậy không phải là người mà ta quen biết, Hứa Tiên hoàn toàn không đem thiên mệnh đặt ở trong mắt.
Chỉ có vẻ ửng hồng trên mắt còn chưa từng mất đi.
- Chờ một chút, ngươi vừa rồi đó là...
Ngư Huyền Cơ lại tự nghĩ tự đáp nói:
- Coi như là đến một bước này, mệnh số cũng đồng dạng có thể cải biến, vị tất sẽ thực sự thiên hạ đại loạn, ngươi nhất định có thể làm được, ta cũng sẽ giúp ngươi.
Trong lòng Hứa Tiên tích tụ tựa hồ ở trong nụ hôn vừa rồi tiêu tan, lại nghe được phen lời nói này, cũng một lần nữa cố lấy dũng khí:
- Đúng vậy, khí số gì đó đã tận, căn bản là hù dọa người ta.