Hứa Tiên Chí

Chương 372 - Biến Ảo (2)

Sự tình còn phải nói từ mấy chục ngày trước. Mấy chục ngày này, Hứa Tiên mỗi ngày đều giúp Úc Lôi luyện hóa linh lực của Kim Đan, mỹ cảnh nghĩ đến tương lai cưỡi hổ bay lên trời.

Mãi cho đến hôm nay, Kim Đan luyện đến một bước cuối cùng, lại đột nhiên phát sinh dị biến.

Trên người Úc Lôi bộc phát ra linh lực cường đại, tượng trưng cho nàng hoàn toàn dung hợp dược lực của Kim Đan, đem nó cùng nội đan của bản thân hòa hợp nhất thể.

Cổ linh lực này lại ở trong lúc vô ý thức nhấc lên cuồng phong, trong hoa viên nhất thời cát bay đá chạy. Cổ cuồng phong này là không tầm thường, thổi ở trên giả sơn đều có thể lưu lại một đạo bạch ngân, phảng phất như bị lưỡi dao sắc bén bổ trúng.

Ở trong long quyển phong này, thân thể Úc Lôi nổi lên giữa không trung, da lông trên người dần dần thoái hoá, hổ khu to lớn chậm rãi thu nhỏ lại hiển lộ ra hình người, chỉ có đôi cánh chim phía sau vẫn duy trì kích cỡ vốn có. Càng phát ra mở rộng, trở thành đầu nguồn của cuồng phong.

Hứa Tiên coi như là cùng nhiều yêu quái sinh hoạt lâu như vậy, lập tức biết được, Úc Lôi sắp sửa hóa thành hình người. Cái này khác với biến ảo nguyên bản, mà là chân chính đem hình người ổn định xuống, không hề có phiền phức không thể bảo trì nguyên hình thời gian dài.

Điều này vốn nằm trong dự liệu của Hứa Tiên, chỉ là dáng dấp lúc này của Úc Lôi lại vượt quá dự liệu của hắn.

Hai chân thon dài ở trong cuồng phong cát đá hiển lộ mơ hồ. Hai tròng mắt kia che kín khuôn mặt, đã không còn là hình tượng tiểu cô nương ban đầu nữa, là một thiếu nữ mỹ lệ mười lăm mười sáu tuổi. Bộ dáng mở rộng đôi cánh khiết bạch phiêu phù ở giữa không trung liền giống như thiên sứ trong truyền thuyết.

Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời đây là có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Long Hổ Kim Đan có công hiệu tăng trưởng. Lẽ nào khi mình gặp lại Ngao Ly, cũng sẽ không còn là Ngao Ly nhỏ nhắn xinh xắn nữa, mà là siêu cấp thành thục đây. - Bất quá, hình như cũng không tệ.

Hứa Tiên vuốt cằm suy nghĩ, lại mạnh mẽ túm tóc:

- Cái này làm sao được...

Đang lúc Hứa Tiên rơi vào phân vân, Úc Lôi mở hai tròng mắt ra, liếc mắt đã trông thấy Hứa Tiên trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ cánh chim, hóa thành một đạo lưu quang đem Hứa Tiên đẩy xuống đất, liếm gương mặt của hắn.

Được rồi, xem ra chỉ là ngoại hình có biến hóa. Nhưng đây căn bản không phải lúc để yên tâm. Cho dù ai ôm một thiếu nữ trần như nhộng như vậy, nụ hoa no đủ rắn chắc kề sát trước ngực, quan trọng hơn nàng còn không ngừng dùng đầu lưỡi ướt át liếm qua gương mặt. Nguyên bản là biểu hiện vô cùng thân thiết tối bình thường của động vật cùng con người, lúc này lại trở nên tràn ngập mê hoặc dị dạng. - Dừng lại cho ta!

Hứa Tiên cố sức nắm lấy cổ tay tinh tế của nàng, quay người đem nàng đặt ở trên cỏ, cuối cùng cũng là thoát khỏi tình trạng xấu hổ mới vừa rồi.

- Hứa Tiên.

Thiếu nữ chớp chớp mắt to, dùng thanh âm xa lạ gọi tên của hắn. Sau đó dùng thanh âm thanh thoát rõ ràng nói:

- Để ta làm tọa kỵ của ngươi đi, mang ngươi đi xem Cửu Châu sơn hà.

- Phu quân, ngươi... Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Vân Yên và Thường Hi nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy một màn trước mắt này, đầu đều có chút đông cứng lại.

- Ngươi trước hóa thành nguyên hình lại nói tiếp.

Hứa Tiên bất chấp giải thích, vội vàng nói với Úc Lôi.

Bạch quang chợt lóe, Úc Lôi đã hóa trở lại thành hình tượng lão hổ, Hứa Tiên mới xem như chân chính thở phào một hơi.

Vân Yên thông tuệ cỡ nào, lập tức minh bạch là chuyện gì xảy ra, trêu ghẹo nói:

- Phu quân, ta có phải là đã đến không đúng lúc.

Lại nói với Thường Hi ở trong lòng:

- Thấy rồi chứ, nhân gia là thích yêu quái, ngươi tu hành thật tốt, đợi được hóa thành hình người, chỉ cần nhắm hai mắt lại, tất cả đều nước chảy thành sông. - Meo meo...

Thường Hi nhìn Vân Yên, lại nhìn Hứa Tiên tựa hồ đã suy nghĩ hàm nghĩa bên trong.

- Vân Yên!

Hứa Tiên trừng mắt.

- Ai nha, là ta lỡ lời.

Vân Yên che miệng, một đôi phượng mâu híp lại thành một đường, hơi mỉm cười, không có chút bộ dáng ăn năn.

Dáng dấp kiều mị động nhân kia có thể khiến bất cứ kẻ nào cũng không tức giận nàng được. Huống chi là Hứa Tiên, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Úc Lôi lại đem đầu hổ đưa qua đây, mở ra miệng máu lớn nói:

- Tọa kỵ, tọa kỵ.

Sau khi dùng qua Kim Đan, da lông của nàng càng như gấm vóc. Ở dưới ánh nắng chói chang ấm áp phát ra lưu quang. Đôi cánh màu trắng tinh khiết lúc nào cũng quấn quanh gió xoáy, hiển lộ uy phong lẫm lẫm của chúa sơn lâm.

Nếu đã làm tọa kỵ, vậy có thể so với bất cứ một loại xe tể thao nào tại hậu thế đều phải bưu hãn hơn.

Trong trường hợp đó Hứa Tiên nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi, bụm mặt đẩy đầu của nàng ra:

- Vẫn là bỏ đi sao!

Nếu là thực làm như vậy, chẳng phải là thành cầm thú sao? Trong lúc hữu ý vô ý, hắn đã quên chính mình khi dễ Ngao Ly, đã lý lẽ hùng hồn ra sao.

Úc Lôi nghiên đầu có vẻ rất là thất vọng, Thường Hi chạy tới an ủi nàng, tiến hành một phen đối thoại "Meo meo ô" và "Ngao ô".

Hứa Tiên không để ý nhãn thần " ngươi lại khi dễ người khác" của Vân Yên, mà vung tay lên, phảng phất như cải biến bầu không khí lúc này:

- Ngày mai chính là Trùng Dương, chuẩn bị một chút, đợi được tiểu Thanh các nàng xuất quan, chúng ta sẽ đi Phượng Hoàng Sơn.

Lúc này, phương hướng tiểu hồ truyền đến tiếng nước chảy " róc rách", khi Hứa Tiên chạy tới, đã thấy cả hồ nước đều đang sôi trào, cũng dần dần sản sinh dòng xoáy lớn dưới hố sâu. Một bầu không khí như yêu thú gắp sửa xuất thế.

Tiểu hồ này nguyên bản sâu không đến một trượng, vì thỏa mãn nhu cầu lặn xuống nước của tiểu Thanh đã đào sâu thành hơn mười trượng.

Một tiếng nổ ầm ầm, hồ nước chảy ngược vào khoảng không, hóa thành từng trận mưa lớn trút xuống. Quái thú ẩn sâu trong đó triển lộ thân hình, đó là một con thanh sắc đại xà. Chỉ riêng dáng người của nó đã dựng thẳng trên mặt hồ, có hơn mười trượng, càng đừng nói bộ phận chiếm giữ phía dưới, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.

Nếu không có Bạch Tố Trinh từng tại cả phủ đệ thiết hạ pháp trận, cảnh tượng này chỉ sợ nửa Hàng Châu đều nhìn thấy rồi.

Thanh xà linh động uốn éo thân rắn, đầu rắn tới gần bên cạnh Hứa Tiên, một đôi mắt rắt bích lục, bên trong chớp động quang mang lãnh khốc đặc biệt của xà loại. Lưỡi rắn phun ra nuốt vào muốn chạm đến khuôn mặt Hứa Tiên, trong miệng máu lớn truyền ra cũng không phải là huyết tinh khí, mà là mùi thơm lạ lùng dày đặc, phụt lên trên thanh nham bên bờ, khiến nó lập tức mềm yếu sụp xuống.

Mà Hứa Tiên làm mục tiêu của "quái thú" Nhìn chăm chú còn lại là vẻ mặt vô lực. Nếu như chính mình là Hứa Tiên ban đầu kia, hiện tại sợ là đã bị hù chết hơn một trăm lần rồi.

Hứa Tiên quay mặt nói:

- Được rồi, còn không nhanh chóng hóa thành hình người cho ta!

Muốn thế nào mới có thể đem quái thú trước mắt cùng nữ tử xinh đẹp uyển chuyển hầu hạ trong giường liên hệ, lại nhìn xuống phía dưới, trong lòng đều có âm ảnh.

Bình Luận (0)
Comment