Hứa Tiên Chí

Chương 38 - Tụ Tán

Hứa Tiên nhìn nhìn ngọc bài công đức trước ngực, thấy là hơn mười mấy vạn công kỹ, cũng là vì giúp Thân Đồ Trượng trấn định tâm thần, không khỏi cười khổ, công đức của mình lại vẫn cứ tăng lên.

Tiểu Thiến bỗng nhiên nói:

- Vừa rồi tướng công thật iu phong nha!

Mắt nàng lóe sáng như hàng triệu vì sao, hắn không màng hiểm nguy tới Địa phủ cửu mình, làm cho nội tâm nàng cảm động không dứt.

Hứa Tiên gãi gãi mũi, nói:

- Lần này may là còn có Thân Đồ lão ca.

Thân Đồ Trượng cười ha ha nói:

- Ta còn là núp nhờ bong của tiểu tử nhà ngươi mới có thể uy phong một trận trước mặt đám rùa này!

Giờ phút này hắn chỉ thấy trên người tràn đầy lực lượng, mặc cho người nào đứng trước mặt hắn, hắn cũng có thể tự tin giết chết, vừa rồi có thể xả được cơn nghẹn tại địa phủ, cảm thấy tâm tình thật tốt.

Đợi tới khi trở lại Phượng Hoàng Sơn, thân hình của Thân Đồ Trượng trong khoảng một thời gian ngắn là không thể biến trở lại thành hình dáng ban đầu, liền ẩn thân vào một tòa núi nhỏ phía Tây Phượng Hoàng sơn, từ từ tiêu trừ đi sát khí cùng lệ khí của bản thân.

Tiểu Thiến cùng Hứa Tiên đứng trên đỉnh Phượng Hoàng Sơn từ biệt lẫn nhau:

- Tướng công, đừng quyên thời hạn ước định của chúng ta.

Hứa Tiên cười nhẹ vuốt mũi nàng. Nói:

- Đương nhiên là không quên được, không cần chờ tới hôm đó, chờ ta trở về thông báo một chút, sẽ tới núi cùng nàng.

Hắn cũng đã quen biết Tiểu Thiến từ rất lâu, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, luôn là ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. chuyến đi tới địa phủ lần này cũng làm cho hắn không ngừng lo sợ, nếu mình tới trễ một khắc, nữ nhân mềm mại này sẽ vĩnh viễn thiên nhân vĩnh cách cùng mình, không khỏi muốn ở cùng nàng nhiều hơn mấy ngày.

Tiểu Thiến lập tức vui mừng, ôn nhu đáp một tiếng. đưa mắt nhìn Hứa Tiên rời đi.

Hứa Tiên trở lại trong thân thể, nhẹ mở mắt đã thấy Bạch Tố Trinh quần áo chỉnh tề ngồi bên giường.

Bạch Tố Trinh cảm thấy hắn đã mở mắt, hỏi:

- Hán văn, sao lại đi lâu như thế?

Hứa Tiên cười ôm lấy vòng eo nàng:

- Cũng là vi phu không tốt, làm cho nương tử một mình trông phòng.

Rồi kể loại đủ chuyện đêm qua cho nàng nghe.

Bạch Tố Trinh cũng kinh ngạc một phen, cuối cùng cũng chẳng vui lên được.

Hứa Tiên biết tâm ý của nàng, từ đằng sau ôm lấy nàng vào trong ngực, pá mặt vào tóc nàng nói:

- Tối qua thời gian quá gấp gáp, không kịp nói với nàng một tiếng.

Ôm lấy thâ thể yểu điệu vào trong lòng, ngửi lấy mùi thơm nhàn nhạt trên cổ nàng, những động phách kinh tâm đêm qua mới bình tĩnh lại được, nhẹ vuốt ve bụng trơn nhẵn của nàng.

Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ lên, kéo lấy tay của hắn, xoay người lại nói:

- Chàng không có chuyện gì thì thiếp an tâm, thiếp phải đi nấu cơm đây.

Lại cảm thấy bàn tay còn lại của Hứa Tiên đã bò lên chiếm lấy gò bồng của nàng, cách một lớp áo mà nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác nhè nhẹ tê dại càng làm cho nàng thêm đỏ mặt, yếu ớt nói: - Quan nhân, trời sắp sáng rồi.

Hứa Tiên khẽ mỉm cười, vừa nhẹ cắn vành tai trong suốt, vừa nói:

- Nương tử.

Giọng nói kéo dài ra, mang theo chút triền miên rung động.

Thân thể Bạch Tố Trinh càng mềm như nước, để mặc cho hắn tháo thắt lưng của mình. Một tiếng chuông báo sáng, màn che lại một lần nữa khép lại.

Bên trong Huyền Cơ quan, Ngư Huyền Cơ đang thu thập hành trang.

Duẩn Nhi giúp đỡ nàng, do dự nói:

- Sư phụ, chúng ta thật sự phải đi sao?

Ngư Huyền Cơ cũng chẳng quay đầu lại nói:

- Chờ ta độ kiếp thành công, chúng ta liền cùng nhau trở về Tinh Túc hải.

Pháp môn Tinh túc hải vốn là thành, nàng tu hành đã thật nhiều năm, thiên kiếp cũng sắp tới, khuyết điểm của nàng chính là căn cơ chưa đủ, cũng vì không nắm chắc tuyệt đối, luôn dùng pháp khi áp chế lại không cho thiên kiếp tới. hơn nữa phiêu bạc chốn nhân gian, tích tụ thực lực, rèn luyện tâm tính.

Chẳng qua là, lại là lần đầu tiên ở một chỗ lâu như vậy.

Hôm nay đã tới lúc rồi, bất luận là độ kiếp hay là rời đi.

- Nhưng là, tại sao không nói với sư thúc, sư tổ? độ kiếp rất nguy hiểm.

Ánh mắt trong veo tràn đầy lo lắng, không tự chủ cắn ngón tay:

- Có thể nhờ họ giúp đỡ một chút.

Ngư Huyền Cơ quay ra nhìn, cười nói:

- Nha đầu ngốc, thiên kiếp là chuyện cá nhân, không ai có thể giúp được cả. về chuyện ngoại địch, ta sẽ đi tới tận chân trời, đương nhiên sẽ chọn thời gian và địa điểm thích hợp, Duẫn Nhi không cần lo lắng.

Do dự một chút, nói:

- Chuyện này ta đã có tới bảy, tám phần nắm chắc, nhưng dù sao khó có sách lược vẹn toàn. Nếu là, nếu thật sự là thua, ngươi phải đi tìm rồi nương tựa vào sư phụ của ta, tin rằng bà sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.

Duẩn Nhi chấn động mạnh ôm lấy lưng Ngư Huyền Cơ, gào:

- Duẩn Nhi cần sư phụ, vậy Duẩn nhi cũng không đi.

Nước mắt ào ào đổ ra, thấm ướt đạo bào màu vàng lửa của Ngư Huyền Cơ.

Ngư Huyền Cơ vuốt cái đầi nhỏ của nàng, ôn nhu lau đi giọt châu trên mặt nàng, nói:

- Nha đầu ngốc, ta chỉ nói là nếu thôi mà.

Duẩn Nhi lại lập tức lắc đầu nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.vn

- Nếu cũng không cần.

Ngư Huyền Cơ cười nói:

- Được, nếu cũng không cần, mau thu thập đi, chỉ lấy những thứ không thể mua được, còn lại vứt bỏ hết.

Cuộc sống trôi dạt bao năm, nàng đã quen quần áo giản đơn.

- Sư phụ, cái này phải giữ lại không?

Duẩn Nhi cầm một chiếc mặt nạ quỷ thủ công tinh xảo đeo lên mặt nhìn Ngư Huyền Cơ nói.

Ánh mắt Ngư Huyền Cơ ngưng lại, đó là đồ năm ngoái mua ở hội hoa đăng Nguyên tiêu:

- Nếu con thích thì giữ lấy đi.

Duẩn Nhi cười nói:

- Sư phụ cũng thích mà.

Ngư Huyền Cơ cười cười, không nói thêm câu nào, thu thập mấy món đạo bào thường xuyên mặc, bỗng nhiên thấy dưới đáy thùng có một chiếc váy màu vàng nhạt. đây chính là y phục duy nhất không phải đạo bào của nàng, trước đó cũng chỉ mới mặc một lần, đúng là vào lễ hội hoa đăng tết Nguyên tiêu! Ánh đêm buông xuống, vẫn lại mang cất vào bao. Chỉ là có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng còn có cơ hội mặc nữa.

Duẩn nhi nói:

- Thật sự không từ biệt sư thúc sao?

Ngư Huyền Cơ lắc lắc đầu nói:

- Những người xung quanh ta, tùy duyên tùy tán. Khi duyên đã hết, không cần lưu luyến.

Duẫn nhi lại nằm lỳ ở trên giường, bĩu môi nói:

- Nhưng là thật sự không nỡ mà.

- Nếu ngươi không nỡ thì ở lại là được rồi, dù sao những gì ta nên dạy cũng đã dạy hết cho ngươi.

Duẩn nhi lập tức ngồi thẳng lên:

- Con mới không có không nỡ đâu!

Rồi lắc lắc tay Ngư Huyền Cơ nói:

- Sư phụ đừng có không cần Duẩn nhi, lúc người mang Duẩn nhi đi ra ngoài đã nói sẽ chịu trách nhiệm với Duẩn Nhi.

Thấy Ngư Huyền Cơ gật đầu, mới yên tâm lại:

- Nhưng mà chúng ta đi đâu đây?

Ngư Huyền Cơ không đáp, có lẽ nằm trong cung tử vi nào đó, có lẽ sẽ đi tới chỗ khác một chút.

Thu thập bao nhiêu đồ đạc thành một bao hành lý lớn, Duẩn nhi dễ dàng vác cái bao còn to hơn cả người nàng trên leng, bộ dạng thật là đáng yêu. Đừng thấy dáng vẻ của nàng ta yếu ớt ôn nhu, nhưng sức lực thì không hề yếu chút nào.

Chẳng qua là nếu để Hứa Tiên nhìn thấy sẽ lại nói cái gì mà ngược đãi nhi đồng rồi! Ngư Huyền Cơ bỗng nhiên nghĩ vậy, không khỏi mỉm cười một chút, rồi lại có chút buồn bã.

Ngư Huyền Cơ đi về phía ngoài cửa, rồi lại quay lại nhìn Duẩn nhi, nói:

- Ngươi ở đây chờ ta bảy ngày, đến lúc đó ta sẽ trở về đón ngươi.

Nàng đã chọn được nơi độ kiếp thật tốt, đương nhiên là không phải ở trong thành, mà ở một nơi ngoài thành.

Duẩn nhi nói:

- Nhưng mà…

Còn chưa đợi nàng nói tiếp, Ngư Huyền Cơ đã lắc đầu, chặn lại câu nói của nàng.

Một mình đi ra khỏi phòng, mới có chút tuyết đầu mùa bay nhẹ, mà đã có vài phần lạnh lẽo. lá cây đã rụng hết, chỉ có cành cây khẳng khiu hướng về bầu trời phía xa vô vọng. đầu mùa hè còn đang rực rỡ, dáng vẻ như gấm như hoa, giờ dường như chỉ là ảo mộng.

Ngư Huyền Cơ túm lấy váy dài,, nhìn lại cành cây khô héo, lại thấy giống như tìm được chút gì đó của gió xuân, nảy ra rất nhiều chồi non, dần dần nảy rất nhiều mầm hồng phấn, trong nháy mắt dường như thấy pháo hoa sáng lạn, nở rực cả bầu trời bừng, rồi sau khi cháy sáng, lại dần dần mất đi vẻ kiều diễm, biến thành một màu trắng tinh của tuyết.

Gió nhẹ thổi qua, tuyết rơi thưa thớt.

Trong tuyết, đã không còn thấy bong dáng màu vàng lửa nữa, chỉ còn alji cảnh cửa khép hờ.

Duẩn nhi nắm chặt nắm tay:

- Sư phụ, người nhất định phải trở lại đấy! duẩn nhi một mình ở chỗ này chờ người.

Hứa Tiên ngồi hoàng vân một đường đi về phía trước, chỉ cảm thấy khi trời quả nhiên đã có mấy phần lạnh lẽo, nếu chậm thêm ít lâu, có lẽ là có thể thấy cảnh sắc tuyết bay trong núi, nhưng giờ phút này, hắn càng muốn thấy dáng vẻ vui sướng của Tiểu Thiến hơn.

Lúc đi đã thương lượng thật tốt với Bạch Tố Trinh, muốn trong thời gian hắn ở lại Phượng Hoàng sơn, nàng mang theo tiểu Thanh, Vân Yên tới trong Ngao ly phủ làm khách. Thủy phủ đoạt được ban đầu là nơi Tiều Đường quân giáo hồn, được xây phỏng theo thủy tinh cung Đông hải, nghe nói hình dáng thật là hoa mỹ.

Trước khi đí hai Ngao lý nói muốn ở đó phogn Bạch Tố Trinh làm Vương hậu, Vân Yên cùng tiểu Thanh làm ái phi. Bạch Tố Trinh bị nàng quấn tới phiền đành đáp ứng. vân yên với Tiểu thanh cũng cười đáp ứng, xong tiểu Thanh còn giảo hoạt nói: - Thế Hứa Tiên thì sao?

Cánh tay nhỏ của Giáo ly vung lên:

- Cái loại sắc lang như Hứa Tiên, căn bản là không cần, còn nếu như hắn muốn làm, thì làm thái giám đi.

Tiểu Thanh với Vân Yên cùng nhìn Hứa Tiên rồi cười ha ha, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng nhẹ hé miệng cười một tiếng. Ngàn tiếng cười làm cho Hứa Tiên cũng quên chẳng trách móc Giáo Ly, nhẹ cười nói: - Cười, ta mà thật sự phải làm như thế, các người khóc cũng không kịp.

- Ta đây đi, thậm chí là từ ngữ thâm sâu như "thái giám" mà ngươi cũng biết, nha đầu này quả nhiên là trở nên mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, Phượng Hoàng Sơn đã ở dưới chân, xa xa nhìn lại thế núi phập phồng, ngọn núi cao nhất ngẩng đầu giống như cái mỏ, nhưng thứ ở hai đỉnh núi bên cạnh giống như cánh, trông xa thật giống như hình dạng Phượng Hoàng giương cánh vậy.

Mà chỗ Hứa Tiên ước hẹn cùng Niếp Tiểu Thiến, cũng chính là một nơi rất nhã trí ở Phượng Hoàng sơn: Phượng Hoàng trì.

Nước hồ trong vắt, mây trắng in bong nước. niếp Tiểu Thiến đứng bên cạnh hồ, đang tự soi bong, dung nhan tuyệt mỹ như vậy nghĩ rằng hắn nhất định sẽ thích, lại sửa sang một chút tóc đen cùng vạt áo. Vừa chờ mong, lại có mấy phần ngượng ngùng, lần gặp lại này hoàn toàn khác với trước kia.

Đợi tới khi Hứa Tiên từ trên trời đáp xuống, Niếp Tiểu Thiến liền vui mừng nhào vào trong lòng của hắn, mặc dù đã có dự liệu từ trước, nhưng cảm giác trong lòng cũng làm cho Hứa Tiên cảm thấy sững sờ: - Tiểu Thiến, nàng có trọng lượng rồi.

Thử ôm lại Tiểu Thiến một lần nữa, mặc dù lại là nhẹ như không có gì, nhưng quả thật có một chút trọng lượng.

Tiểu Thiến kéo cổ hắn, ngượng ngập nói:

- Còn có thể nào nặng hơn một chút nữa đâu!

Rõ ràng là vẫn ôm như vậy, lần này lại thấy trong lòng rối loạn hơn một chút.

Hứa Tiên khẽ nâng cằm đầy, cười nói:

- Nói như vậy, hôm nay chính là cuộc sống chúng lập gia đình của chúng ta?

Cô gái mềm nhẹ nằm trong ngực này đã gọi mình là tướng công lâu như vậy, mà chính mình còn lâu như vậy chưa chính thức cưới nàng được, nói ra trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.

Tiểu Thiến vội vàng khoát tay một cái nói:

- Không, còn chưa chuẩn bị xong, phải chờ tới ngày mai mới được.

Rồi nhìn trộm Hứa Tiên một cái, âm thanh như cánh muỗi bay nói:

- Còn nếu tướng công vội vàng… tiểu Thiến cũng không có ý kiến.

Sắc mặt luôn luôn tái nhợt như vậy lại có chút sắc đỏ ửng, quả nhiên là diễm như đào lý.

Tiểu Thiến nháy mắt:

- Tướng công, chàng đang nghĩ cái gì thế?

Đối mặt đôi con người trong suốt như nước, Hứa Tiên đáp theo bản tính:

- Ta đang nghĩ xem khi nào thì tới ngày mai?

Ài, mới lỡ lời rồi.

Tiểu Thiến đỏ mặt cười trộm, đôi mắt sáng trong híp lại thành đường chỉ, Hứa Tiên lung túng gãi gãi mũi, dứt khoát nắm tay nàng, nói:

- Chúng ta đi dạo bên hồ một chút đi!

Hứa Tiên có thể hiểu, tiểu Thiến sẽ chọn một mình ở cùng hắn, chứ không phải là một hôn lễ long trọng, điều nàng muốn chỉ là khoảng thời gian hai người ở chung, trước mặt chỉ có đối phương, trong mắt chỉ có chàng với nàng, cảm giác như thế mới là hợp theo ý của nàng!

Ven hồ sáng trong, hai người nắm tay nhau, có đôi khi tùacute; trò chuyện, có khi cũng là thật lâu chẳng nói một câu. Tiểu Thiến vốn là có vô số câu định nói với hắn, nhưng giờ phút này lại chẳng nói được gì, không cần nói thêm gì nữa, chỉ cần có thể cứ như vậy chăm sóc hắn, nhìn hắn, cũng đã thấy đủ. Nàng cũng tin tâm ý của mình nhất định đủ để nhắn nhủ tới trái tim của hắn.

Tiểu Thiến đột nhiên hỏi:

- Tướng công có thể lưu lại đây bao lâu chứ?

Đây là điều nàng bận tâm nhất trong ngày hôm nay.

Hứa Tiên cười đáp:

- Ở tới khi nàng thấy phiền mới thôi.

Sự lo lắng trong ánh mắt nàng làm cho hắn đau lòng, làm sao nhẫn tâm đưa ra một mốc thời gian, làm cho nàng cẩn thận đếm từng ngày trôi qua, trong những tháng ngày ngắn ngủi ở bên nhau, còn phải treo lơ lửng một thanh gươm ly biệt trên đầu. tiểu Thiến híp mắt cười nói: - Thế chẳng phải là vĩnh viễn ở lại hay sao.

Hứa Tiên nói:

- Được, vĩnh viễn!

Mặt trời đỏ rực chiếu chút ánh sáng xuống dãy núi, tiểu Thiến tựa vào vai Hứa Tiên, yêu lặng ngắm nhìn, ánh mắt bị ánh máy đỏ nhuộm thẫm, cũng là lưu luyến. chưa từng thấy mặt trời đỏ như vậy lại đẹp, phảng phất mới một chợp mắt, đã thấy sao đầy trời. ánh sao đầu mùa đông có chút giá lạnh, hắn kéo nàng ủ vào trong ngực, mặc dù biết nàng không sợ lạnh giá, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy ấm áp, giống như trẻ con chui vào trong ngực hắn.

Nhìn trời đầy sao, Tiểu Thiến bỗng nói:

- Tướng công tới đây.

Kéo tay Hứa Tiên, đi dọc theo con đường nhỏ trong núi xuyên qua rừng rậm hắc ám. Hứa Tiên bất minh sở dĩ đi theo sau nàng, cho tới gần cuối rừng.

Tiểu Thiến quay lại cười nói:

- Tướng công, phải nhắm mắt lại cơ.

Bình Luận (0)
Comment