Hứa Tiên Chí

Chương 392 - Băng Dung (2)

Hứa Tiên nói:

- Nhưng kẽ hở rất có thể không phải bù đắp được, ngược lại sẽ càng lúc càng lớn. Hơn nữa đây cũng không phải điều mà ta hi vọng.

Nếu nói bù đắp kẽ hở chính là để nàng đem chính mình đông lạnh thành một khối băng trong sáng hoàn mỹ. Hắn suy nghĩ muốn làm chính là đem khối băng này hòa tan. - Ừm.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi rất đẹp!

Rồi cúi đầu hôn lên cánh môi không có ôn độ của nàng.

Hắn phải thừa nhận, mặc dù không có ly như vậy, nàng cũng thời khắc đều mê hoặc hắn, cổ động hắn đi hôn nàng, ôm nàng, giữ lấy nàng. Có lẽ nói, nguyên nhân chính là vì có lý do như vậy mới để hắn không thể đơn giản đi làm như thế!

Trong lúc đó vào lúc này, hắn tạm thời quên đi lý do như vậy, án theo bản năng thôi thúc mà hành động. Có thể đây không phải giao đãi ngươi muốn, nhưng là ta muốn cấp giao đãi! Bất quá nếu ngươi thực khôi phục thái độ bình thường, nói không chừng sẽ hối hận!

Đầu lưỡi len lỏi mở ra hàm răng, thưởng thức được vẫn là nước miếng lạnh lẽo, bàn tây to che ở trên tuyết phong lạnh lẽo. Đầu ngón tay vuốt ve cánh hoa non mềm, tay kia thì tùy ý di động, cảm thụ khắp nơi mạn điệu trên người nàng.

Nàng phản ứng lại vẫn rất bình thản, nhưng Hứa Tiên cũng không chút nào nổi giận, thẳng đến nàng tim đập tiết tấu rối loạn!

Hứa Tiên mỉm cười, quả nhiên, đối với nàng mà nói, hắn là đặc biệt! Hắn là kẽ hở của nàng! Án định vai nàng, đem nàng đè áp lên trên giường băng, thần tình của nàng dần dần cũng không có thể bảo trì bình thản ban đầu nữa. Một tia đỏ bừng mọc lên trên gương mặt của nàng, như là một đoá hoa mai nửa trắng nửa hồng!

Khi Hứa Tiên cởi ra quần dài của nàng, tách ra hai chân giống như ngọc trụ, bỗng nhiên cảm thấy một tia chống cự, trong con ngươi băng lam sắc của nàng hiện ra một tia e lệ như thiếu nữ, thế nhưng đã quá muộn!

Dường như phục chế lại lần trước, nàng từ băng lãnh đến lửa nóng, nhưng so với như lần trước bị Thiên Ma mê hoặc. Lúc này đây nàng là thanh tỉnh tuyệt đối! Cũng vẫn chăm chú nhắm hai mắt lại, thần thái trên mặt biến ảo lờ mờ trở thành hưởng thụ lớn nhất của Hứa Tiên!

Giường băng dưới thân bọn họ dần dần hòa tan, hóa thành lưu thuỷ chay xuôi ở trong động quật, cùng với tiếng thở dốc rất nhỏ lại áp lực!

Không biết qua bao nhiêu lâu, Hứa Tiên lại một lần nữa mở hai mắt ra, trong lòng là thân thể ấm áp của nàng, tựa ở trong ôm ấp của hắn ngủ rất an tường!

Thấy lông mi của nàng rung động vài cái, có dấu hiệu thanh tỉnh, Hứa Tiên mỉm cười hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Hàn Mai tiên tử mở ra con ngươi băng lam sắc, trông thấy khuôn mặt tươi cười của Hứa Tiên, bỗng nhiên ngồi dậy, thoát khỏi hắn ôm ấp, trực tiếp thi triển phát giác mặc quần áo lại, mở miệng liền nói: - Tiễn ta trở lại!

Hứa Tiên thất thần một chút, đã cảm thấy hàn khí trong động quật mạnh hơn vài phần. Nhưng trong đó ẩn chứa cũng không còn là cái loại đạm mạc không chừng mực trước nữa, mà là có thứ gì khác.

Cụ thể là cái gì hắn đã không kịp đoán biết được, bởi vì hắn cảm giác được chính mình nếu không để nàng đưa trở về, sẽ đối mặt với một Thần Tiên nổi giận!

Trên kim ô chi nhãn chợt lóe kim quang, thân ảnh của nàng đã biến mất.

Trong lòng Hứa Tiên buồn vô cớ tựa mất mát, mộng xuân vô ngân, tất cả mới vừa rồi không giống như là thực! Nhìn Vân Yên trong ngọc bài vẫn đang khò khò ngủ say, nhất thời nửa khắc là chưa thể tỉnh lại được. Việc cấp bách vẫn là thông tri cho tiểu Thiến tới tiếp nhận Hoàng Sơn!

Trong tiên cung thuỷ khuyết, thân hình Hàn Mai tiên tử hiển hiện!

Liền có người chào hỏi nói:

- Tiên tử ngươi đã về rồi!

- Trên đường mạnh khoẻ chứ?

Hàn Mai tiên tử lại không thèm để ý tới ai, trực tiếp hướng cung phi của nàng đi đến. Chúng tiên thấy nhưng không thể trách, chỉ nói tính tình của nàng như vậy. Chỉ có Cô Tùng đạo nhân suy nghĩ một chút, cảm giác nàng cùng thường ngày hình như có chút khác nhau, chung quy là không thể nào tìm hiểu biết được, đành cúi đầu tiếp tục xử lý công vụ!

Hàn Mai tiên tử thẳng trở lại trong băng sơn động phủ của chính mình, thường ngày tu hành trên bình thai, thoáng cái quỳ rạp xuống đất. Trên mặt hiện ra thần thái chật vật, vỗ về ngực, thầm hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra! Muốn lấy đó để bình định nỗi lòng tán loạn, lại không có bao nhiêu tác dụng!

Ngược lại vì tư thái đả toạ tu hành, nhưng đã tu luyện, trong lòng vẫn là loạn thành một đoàn! Cũng không phải chỉ là cùng Hứa Tiên thân thiết da thịt mang đến dao động. Mà là ở trong quá trình này, có rất nhiều thứ, nguyên bản đã bị nàng đóng băng lại, bắt đầu thổi ra bụi bặm, từng chút tỉnh giấc lại! truyện được lấy tại TruyenFull.vn Nàng biết đây là kẽ hở trong tâm linh của nàng, chỉ cần chiến thắng những kẽ hở này, nàng là có thể khôi phục bộ dáng ban đầu, để tu vi cao hơn một tầng lâu.

Nhưng mà mấy thứ này đến quá mức lưu luyến để trong lòng nàng không hề có ý chí chiến đấu, ngược lại có một cổ ấm áp uể oải!

Bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mà hắn hỏi:

- Vì sao mà tu hành?

Nàng buông tha đả tọa, đi tới chỗ cao nhất của băng sơn, ngồi trên băng nhai cao cao, ánh mắt nhìn phía tận cùng của đại hải.

Lúc ban đầu, chính mình là vì sao mà lập chí tu hành đây?

Nàng đưa tay chỉ một cái, tuyết hoa ngưng tụ thành một người tuyết, lờ mờ như là bộ dáng của Hứa Tiên, lại chợt nát bấy!

- Thực sự là quá phiền phức!

Bình Luận (0)
Comment