Hứa Tiên Chí

Chương 406 - Hắc Ám

Bách Hoa tiên tử chân chính đã lắc mình đến bên kia đại điện, hiển nhiên thực chiến là một cách rèn đúc người tốt nhất. Nhưng nàng còn không kịp chủ trì trận pháp, Hứa Tiên đã lại một lần nữa điện thiểm mà đến, thế tất không thể cho nàng thời gian, lần thứ hai bố xuống trận pháp.

Một đuổi một chạy như vậy, bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, động phủ thạch bích nghiền nát, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, chính diện hướng bên núi hiểm trở.

Bách Hoa tiên tử kinh hỉ nói:

- Vân Mộng!

- Tường nhà của ta!

Vu Sơn thần nữ vẫn trốn ở trong góc tường gào thét nói.

- Lại là một Thần Tiên nữa.

Hứa Tiên cười khổ, âm thầm kinh hãi linh lực bàng bạc trên người Vân Mộng tiên tử kia. Vị này hiển nhiên không thể đối phó dễ dàng được như Vân Mộng tiên tử.

Bách Hoa tiên tử nghiến răng nghiến lợi chỉ vào có bao nhiêu:

- Giúp ta giết hắn, Bách Hoa lộ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Vân Mộng tiên tử mỉm cười:

- Đây chính là ngươi nói đấy nhé!

Lại nói với Vu Sơn thần nữ:

- A Dao, tường nhà ngươi ta sẽ giúp ngươi chữa trị lại, mau tới hỗ trợ!

Nàng vốn đến Động Đình hồ chờ đợi, nhưng sau đó Hứa Tiên chuyên môn tránh qua Động Đình hồ, nàng đã chờ không nổi nữa. Sau đó lại nhận được tin tức nói đã bắt được Hứa Tiên, liền chạy tới nơi này, trùng hợp đúng lúc.

Hứa Tiên không nói hai lời, tẩu vi thượng sách, mạnh mẽ giẫm lên mặt đất một cái, phá tan thạch bích, đi tới bên ngoài động phủ.

- Còn muốn chạy?

Vân Mộng tiên tử vung tay áo lên, Hứa Tiên đã đầu nhập trong làn sương vô tận.

Hứa Tiên lực xông lên này không thể coi thường, động phủ sụp xuống, bụi mù nổi lên bốn phía.

Bách Hoa tiên tử dẫn chúng hoa tiên đều bay lên không trung, đuổi theo Hứa Tiên. Chỉ có Vu Sơn thần nữ còn ngây ngốc ở trong động, ngơ ngác nói:

- Nhà của ta!

Trên bầu trời, Vân Mộng tiên tử bỗng nhiên quay đầu lại nói:

- Có người đến?

Chỉ thấy một đạo tử quang từ cực xa xa bay vút mà đến, chính là Yến Tử, la lớn lên nói:

- Mau dừng tay!

Người theo tiếng mà tới:

- Đều là hiểu lầm!

- Yến Tử?

Chúng tiên tử đều là sửng sốt.

Yến Tử điệu bộ hoa chân múa tay vui sướng giải thích:

- Ta cùng Ngư Nhi đi Hoa Sơn, cứu ra Tiểu Tam, các nàng để ta qua đây trước. Không phải Tiểu Tam, mà là Khiếu Thiên khuyển, còn có Lạc Thần, đều là giả, hơn nữa chính là cùng Hứa Tiên không quan hệ.

Một phen giải thích này, không chỉ Vân Mộng tiên tử không hiểu ra sao, được rồi, nàng vôn cũng không hiểu gì hết. Mà ngay cả Hứa Tiên cũng có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng là hiểu được, đây là Ngư Nhi đến Hoa Sơn tìm Tam Thánh Mẫu giúp hắn gột rửa oan khuất, trong lòng không khỏi cảm thán, Ngư Nhi thực sự là cô nương tốt. - Các ngươi nghe được rồi chứ, việc này vốn dĩ chính là một hồi âm mưu, không liên quan gì tới ta cả.

Bách Hoa tiên tử nổi giận nói:

- Câm miệng, ngươi đồ tặc tử này hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

Vân Mộng tiên tử liếc mắt nhìn Bách Hoa tiên tử một cái, nói với Yến Tử:

- A Tử, ngươi tới trước một bên chờ đợi, chờ chúng ta chế trụ lại nói.

- Người trong Dao Trì hành sự, đều là ngang ngược, không phân tốt xấu như vậy sao?

Hứa Tiên chất vấn Vân Mộng tiên tử trước mắt.

Lại nghe thanh âm của Vân Mộng tiên tử từ phía sau truyền đến:

- Mặc kệ ngươi làm chuyện gì, đều phải đến Dao Trì nói rõ ràng!

Hứa Tiên quay đầu lại, chỉ thấy lại một Vân Mộng tiên tử đứng ở nơi đó, bất quá xác thực nước gợn biến thành, mở miệng nói:

- Hứa Tiên, ta khuyên ngươi vẫn là thúc thủ chịu trói đi sao!

Thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, Hứa Tiên nhìn quanh trái phải, chỉ thấy chung quanh, không biết bao nhiêu Vân Mộng tiên tử, đều từ sóng nước biến thành, lại càng không biết đâu là thật, đâu là giả.

Bách Hoa tiên tử càng không cần phải nói, đã bắt đầu ngưng thần bố trận rồi.

Yến Tử lo lắng đảo quanh tại chỗ, lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Hứa Tiên nhíu mày, chỉ cần bị kéo dài trong chốc lát, cho Bách Hoa tiên tử có thêm thời gian bố trận pháp, chỉ sợ cũng thực khó mà thoát thân được.

Muốn bỏ chạy, lại bị vô số Vân Mộng tiên tử ngăn trở lối đi. Trong nháy mắt, một mảnh hoa hải màu sắc rực rỡ đưa hắn bao phủ. Lần này có Vân Mộng tiên tử trợ trận, càng không xông ra được.

Ngoài trận, chân thân của Vân Mộng tiên tử đã bứt ra, hỏi Bách Hoa tiên tử bên cạnh nói:

- Hắn rốt cuộc đối với ngươi làm cái gì, khiến cho ngươi tức giận như vậy?

- Không cần ngươi quản!

Bách Hoa tiên tử hung hăng trả lời, toàn tâm toàn ý thao túng trận thế.

Vân Mộng tiên tử bĩu môi, bỗng nhiên có điều cảm ứng, quay lại đã hoá thành động phủ loạn thạch phế tích vẫy tay một cái, một giọt nước trong suốt bay tới lòng bàn tay nàng. Trong đó cũng lưu quang tràn đầy màu sắc, nàng ngạc nhiên nói: - Ngươi rơi lệ?

Nhưng thấy Bách Hoa tiên tử không có dự định trả lời, lắc đầu nói:

- Bách Hoa chi lộ, thực sự là hiếm có, xem ra hắn thực sự là làm không được chuyện. Nhận được giáo huấn thật tốt một phen, bất quá vẫn là không nên hạ sát thủ mới thoả đáng.

Trong lời nói, Hứa Tiên ở trong trận thế đã lung lay sắp đổ.

- Có vậy gì đang qua đây!

Vân Mộng tiên tử bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía phương tây:

- Hình như là một mảnh mây đen?

Tận cùng thiên địa, xuất hiện một đoàn hắc sắc âm ảnh.

Vân Mộng tiên tử còn không kịp tỉ mỉ cảm nhận, trước mắt đã chỉ còn lại có một mảnh đen kịt, nàng mờ mịt trợn to hai mắt:

- A Hoa, ngươi ở đâu?

Nhưng thanh âm này cũng phảng phất như bị hắc ám thôn phệ, bốn phía chỉ có yên lặng vô tận.

Tình cảnh này phảng phất như thiên địa chưa mở ra, con đường vô bờ mềm mại, đêm trường dài đằng đẵng, vĩnh viễn không được một tia quang minh.

Mà chỗ trận pháp của bản thân, mệt mỏi ứng đối Hứa Tiên, bỗng nhiên cảm thấy trận pháp biến mất, không, tất cả đều biến mất, trời xanh, mây trắng, cánh hoa, nữ tiên, tất cả đều biến mất không thấy, chỉ còn lại có hắc ám vô tận. - Đây lẽ nào cũng là biến hoá trong trận pháp?

Hứa Tiên vội vã vận khởi Thiên Nhãn Thiên Nhĩ Thông, cũng đem thái dương chủ tinh trong thần hồn thiêu đốt đến mức tận cùng. Nhưng vẫn đang là cái gì cũng đều không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy. Vốn dĩ thiêu đốt chủ tinh có thể để hắn trở nên chói mắt như thái dương, nhưng hiện tại hắn lại không thể phóng xuất một tia quang mang, phảng phất như ánh sáng vừa mới bắt đầu lấp loé đã bị hắc ám vô tận thôn phệ mất. - Đây là loại pháp thuật gì?

Trong lòng Hứa Tiên bình tĩnh đặt câu hỏi.

Hắn có chút kỳ quái, thân ở trong bóng tối này, chính mình vốn nên bất an thậm chí kinh hãi, nhưng lại cảm thấy an bình khác với bình thường.

Hứa Tiên mở miệng nói:

- Có ai ở đó không?

Đương nhiên thanh âm của hắn cung không bao phủ ở trong bóng tối.

Không có bất cứ một tia thanh âm rất nhỏ nào hoặc cảnh tượng gì có thể làm chứng cứ cả. Nhưng hắn chính là cảm giác được có ai ở đó, đứng trước mặt chính mình, cách đó không xa, quay về phía mình, khẽ lẩm bẩm nói.

Không biết qua bao lâu, một giây hay là một năm, ở trong phiến hắc ám này, rất khó phán đoán thời gian tồn tại.

Hắc ám rời đi, dường như lúc đến đột nhiên vậy.

Hứa Tiên cảm thấy trong lòng lại có một tia phiền lòng như mất mát, nhưng hắn còn không kịp tỉ mỉ cảm nhận tâm cảnh kỳ dị này, đã thấy trận thế khắp nơi tiêu tán. Đám nữ tiên Dao Trì như diều đứt dây đều rơi hết xuống phía dưới.

Chỉ có Bách Hoa tiên tử và Vân Mộng tiên tử còn mở to hai mắt, nhưng ngơ ngác đứng bất động ở đó. Khí tức trên người trở nên rất là yếu ớt, ngay cả khí lực đi đón lấy những nữ tiên khác cũng không có.

Hứa Tiên vội vã tiếp được thân thể mềm mại của Yến Tử. Khí tức trên người nàng cũng trở nên thập phần yếu ớt, bất quá hơi điều tra một phen, trên người nàng lông tóc vô thương, chỉ là bj hôn mê đi, mới tạm yên lòng. Phiến hắc ám kia tựa hồ có lực lượng thu nạp tất cả, nhưng không biết vì sao, chính mình dĩ nhiên không hề tổn hại chút nào.

Hứa Tiên không rảnh suy nghĩ nhiều, thấy đám Hoa tiên tử kia đều ngã xuống dưới, cho dù không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ cũng sẽ thụ thương. Hắn tâm niệm khẽ động, dưới chân hiện lên vài đóa Thải Vân, đem các nàng từng người tiếp được, đưa về trong động phủ của Vu Sơn thần nữ. Bách Hoa tiên tử và Vân Mộng tiên tử đại khái khôi phục lại năng lực hành động, như là từ ma một cơn ác mộng hoàn toàn tỉnh lại. Vội vã kiểm trả những tiên tử khác ở nơi nào, phát hiện không ai bị thụ thương gì cả mới yên lòng.

Vân Mộng tiên tử đả tọa điều tức ngay tại chỗ. Bách Hoa tiên tử lại nhìn Hứa Tiên, thân thể thoáng di động về phía sau, phảng phất như là sợ hãi Hứa Tiên sẽ nhân cơ hội quấy rối nàng vậy.

Hứa Tiên cố tình nhân cơ hội rời đi, nhưng nhìn Yến Tử trong lòng, hiển nhiên nàng là bởi vì tốc độ nhanh nhất, bị coi như quân tiên phong phái đến. Quyết định vẫn là chờ đợi chốc lát, đem Yến Tử cũng đặt ở trên một mảnh Thải Vân.

Bách Hoa tiên tử lớn tiếng nói:

- Không cho chạm vào nàng!

Tuy rằng còn có chút suy yếu, thế nhưng lời nói thẳng thắn.

Hứa Tiên nhíu nhíu mày, không thèm để ý tới, ngược lại cầm cổ tay của Yến Tử, đưa vào từng cổ linh lực.

Bách Hoa tiên tử tuy rằng tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được.

Bất quá chỉ chốc lát, bốn người Ngư Nhi sẽ theo sau chạy tới, Ngư Nhi nhìn thấy phen cảnh tượng này cũng đều là kinh ngạc không hiểu. Tiết Bích vội vã chạy tới bên cạnh Yến Tử, xác định nàng bình an vô sự mới yên lòng, mở miệng liền chất vấn Hứa Tiên nói: - Ngươi đã làm gì đối với các nàng vậy?

Tam Thánh Mẫu và Lạc Thần hai mặt nhìn nhau, nguyên bản nghe nói Hứa Tiên bị bắt, là tới tiêu trừ hiểu lầm, giúp hắn giải vây, lại không nghĩ rằng đến nơi đây sẽ gặp được tràng diện này, càng kinh ngạc vì thực lực của Hứa Tiên. - Không phải ta làm!

Hứa Tiên cũng hiểu được lời giải thích này có chút vô lực, người ở đây chỉ có một mình hắn vẫn là thoải mái đứng được, kỳ thực hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai làm. - Xác thực không phải hắn làm!

Vân Mộng tiên tử mở hai mắt ra nói. Hứa Tiên đang có chút ngoài ý muốn nàng sao lại nói thay bản thân, ngay sau đó nàng đã nhân tiện nói thêm:

- Thế nhưng nhất định cùng hắn có liên quan! Tiểu Tam, ngươi đã tới, đáng tiếc không thể...

Nhưng cũng có người không quan tâm chuyện này rốt cuộc là ai làm.

- Hứa Tiên, ngươi không sao chứ!

Ngư Nhi hô gọi một tiếng, lao lên ôm lấy Hứa Tiên.

Hứa Tiên cũng không tránh né ôm lấy thiếu nữ chân dài ở trong lòng, ngửi khí tức của đại hải ở trên người nàng. Trong lòng cảm động nàng đã vì chính mình mà bôn tẩu, nhưng thấy được Tam Thánh Mẫu cách đó không xa, cũng không nhịn được cười nhạt một tiếng: - Ngươi còn có mặt mũi để gặp ta sao!

Tam Thánh Mẫu bị nói liền ngẩn ra.

Hứa Tiên áp chế giận dữ nói:

- Ta tự nhận mặc dù đối với ngươi có chút mạo phạm, nhưng là không nghĩ tới sẽ đem ngươi đắc tội tới loại tình trạng này. Dĩ nhiên bịa đặt ra loại chuyện hoang đường đó để hãm hại, vu khống cho ta! Nguyên bản nhìn ngươi cũng là một người có lễ, lại không ngờ tới dĩ nhiên chẳng biết hổ thẹn như thế! Nhi tử? Vậy ngươi có dự định gọi một tiếng tướng công hay không đây?

Tất cả sự tình loạn thất bát tao này đều là tin tức vớ vẩn kia của Tam Thánh Mẫu gây ra. Đầu sỏ gây chuyện ở ngay trước mắt. sao khiến trong lòng hắn không giận cho được.

Nhưng ngoài hắn dự liệu, Tam Thánh Mẫu vẫn chưa phản bác hoặc thẹn quá thành giận xuất thủ, mà là cả người run lên, vành mắt đỏ lên, muốn giống như nữ tử bình thường, rơi xuống hai hàng lệ nóng. Xoay người hướng bầu trời bay đi, nàng vốn không phải nhu nhược nhu nhược như vậy, nhưng trong khoảng thời gian gần đây này, nàng đã chịu ủy khuất, thật sự có chút nhiều.

Để Hứa Tiên cảm thấy chính mình hình như làm sai cái gì đó, hừ lạnh nói:

- Đừng tưởng rằng rơi vài giọt nước mắt có thể lừa được người khác đồng tình!

Lại cảm thấy bầu không khí bốn phía đột nhiên trở nên khẩn trương.

Tiên tử tiên tử và Bách Hoa tiên tử còn có Lạc Thần đều nổi giận đùng đùng nhìn Hứa Tiên, ngay cả Tiết Bích đều có chút bất mãn.

Ngư Nhi nhảy dựng lên, lớn tiêng nói:

- Ngươi oan uổng Tiểu Tam rồi!

Sau đó lại chỉ Vân Mộng tiên tử và Bách Hoa tiên tử nói:

- Các ngươi cũng oan uổng Hứa Tiên rồi!

Ba người đồng thời nói:

- Oan uổng?

Ngư Nhi nói:

- Sự tình là như thế này... Text được lấy tại Truyện FULL

Sau đó đem sự tình đã trải qua dịu dàng kể lại, mỗi câu mỗi chữ trật tự rõ ràng.

Tất cả mọi người kinh ngạc không nói ra lời. Một phen tranh chấp, cuối cùng dĩ nhiên là bởi vì loại nguyên nhân này. Hứa Tiên và Tam Thánh Mẫu bởi vì Hồ Tâm Nguyệt gây hại. Lạc Thần chủ quan ước đoán buông lời đồn đãi, cuối cùng đến Khiếu Thiên khuyển dĩ nhiên bắt được Hoa Sơn thần ấn của Tam Thánh Mẫu bịa đặt linh tinh, đem lời nói dối kể thành chuyện. - Còn không mau xin lỗi!

Ngư Nhi trừng mắt với Lạc Thần.

Lạc Thần lão lão thật thật nói xin lỗi:

- Xin lỗi, là do sai lầm của ta!

Trong lúc này nàng lại chu môi vài lần, từ trong miệng Tiết Bích biết được là bởi vì Ngư Nhi, vì vậy cảm thấy hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

- Còn có các ngươi cũng thế, ta đã nói Hứa Tiên sẽ không làm loại sự tình này, các ngươi hết lần này tới lần khác không nghe, còn cười ta!

Ngư Nhi lại chỉ hướng Bách Hoa tiên tử và Vân Mộng tiên tử.

Vân Mộng tiên tử do dự một chút, đã thản nhiên tạ lỗi, Hứa Tiên vội vã đáp lễ.

Thế nhưng Bách Hoa tiên tử lại quay đầu đi chỗ khác, không chịu hướng Hứa Tiên xin lỗi, chịu thiệt thòi lớn như vậy, còn phải hướng phía hắn xin lỗi? Nhưng cũng biết hiểu lầm một ngày làm sáng tỏ, nàng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt là chắc rồi, trong lòng càng buồn giận hơn. - Bách Hoa tiên tử, tại hạ vừa rồi có điều mạo phạm, thực không phải cố ý, mong rằng thứ tội cho.

Hứa Tiên ho nhẹ một tiếng, không muốn cùng nữ nhân đấu khí, cuối cùng cũng giải quyết được phen phiền não này.

Ngư Nhi lại chỉ vào Hứa Tiên nói:

- Ngươi cũng thế.

Đầu ngón tay hầu như muốn chạm được chóp mũi của hắn.

Bình Luận (0)
Comment