Ba người mới lại bắt đầu tìm kiếm, dọc theo ven hồ đi về hướng năm không biết bao xa, Ngao Ly bỗng nhiên dừng lại cước bộ:
- Hình như, chính là ở chỗ này!
Hứa Tiên nói:
- Ở đâu cơ?
Trên mặt đất là một ruộng lúa lớn, trừ mấy gốc đại thụ ra, toàn bộ cảnh vật đều là nhìn không xót cái gì, nào thấy được hình bóng của thủy quân.
Ngao Ly dẫn đầu phi xuống phía dưới, Hứa Tiến và Bạch Tố Trinh theo sát sau đó:
- Cứ như vậy từ trên trời lao xuống, để phàm nhân nhìn thấy hình như không tốt lắm.
Ngao Ly nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất, trên mặt có chút nửa ngờ nửa tin.
Hứa Tiên lúc này mới thấy được, một lão hán ngồi ở dưới một cây đại thụ bên cạnh bờ ruộng, ôm tẩu thuốc do trúc hoa làm thành, cô lỗ lỗ hút thuốc lào. Da hắn tối tăm vàng như nến. Trên mặt khe rãnh ngang dọc, thân thể khoác vải bố áo cộc tay có vẻ hơi gầy gộc, một đôi chân to đầy vết chai đang đạp trên mặt đất ẩm ướt. Thoạt nhìn tựa hồ cùng lão nông hồi hương tầm thường không có bất luận cái gì phân biệt.
Chỉ là hai mắt ngăm đen phát sáng, một đầu tóc bạc như ngân, có vẻ thập phần đặc biệt. Chỉ bằng vào loại thái độ bình thản này của hắn, liền biết không phải tầm thường.
Lão hán lại hít một hơi khói thuốc thật sâu:
- Các ngươi rốt cục đã tới!
Hứa Tiên thầm nghĩ quả nhiên là vậy, rồi tiến lên một bước hỏi:
- Xin hỏi ngài chính là Động Đình hồ quân?
Hắn lấy Thông Thiên Nhãn quan sát, lại không cảm giác được chút linh lực ba động nào, càng biết thực lực của hắn không thể coi thường, cũng không phải hạng người như Trư Bà Long có khả năng so sánh được.
Lão hán gật đầu không để ý tự hút thuốc.
- Mau đưa thần ấn giao ra đây, bằng không ba người chúng ta sẽ đánh ngươi đấy!
Ngao Ly huy vũ tú quyền.
Hứa Tiên quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng một cái, mới cung kính nói với lão hán:
- Vãn bối Hứa Tiên, lần này đến đây là cùng lão trượng có một chuyện thương lượng.
Lão hán nói:
- Là vì Động Đình hồ này đi sao!
Hứa Tiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Lão trượng minh giám, hôm nay Trường Giang Ngao Nghiễm bức bách rất nặng, cô mộc không thể chống đỡ, chỉ có liên hệ Giang Nam thủy hệ, mới có thể đánh một trận. Cho nên mới cả gan hướng lão trượng đòi hỏi Động Đình hồ này. Không dám để lão trượng không công tổn thất, vãn bối nguyện lấy một viên Kim Đan trao đổi, lão trượng nếu là nguyện ý, liền có thể miễn đi một hồi binh đao, cùng ngươi ta song phương đều có lợi ích.
Lão hán lại hỏi:
- Là ngươi muốn làm Động Đình hồ quân?
- A, không phải đi...
- Vậy thì để người muốn làm kia đến cùng ta nói chuyện.
Ngao Ly nói:
- Chính là ta đây. Ngươi nhanh chóng nói một chút, cho hay là không cho?
- Ngươi chính là tôn nữ của lão long Ngao Kiền kia?
- Ngươi biết gia gia ta? Ngươi là bằng hữu của gia gia ta?
Lão hán trào phúng nói:
- Gia gia ngươi suốt đời cuồng vọng tự đại, quái gở bất quần, nào có nửa tên bằng hữu?
- Ngươi dám nói xấu gia gia ta...
Trong lòng Ngao Ly giận dữ, hai mắt phóng xuất kim quang.
Hứa Tiên vỗ vỗ vai nàng, nói với lão hán kia:
- Ta xem ngài cũng vị tất đi được đến đâu?
Lão hán nhếch miệng, cười cười khô khốc:
- Ngươi muốn lấy Kim Đan trao đổi, lão hán ta vốn là đồng ý, nhưng cho tôn nữ của Ngao Kiền lại không được.
Hứa Tiên mặt nhăn mày nhíu, chế trụ Ngao Ly đang tức giận. Chẳng lẽ còn cần phải động thủ mới được sao? Không nói đến Động Đình hồ quân này thực lực khó dò. Coi như là chiến mà thắng được, cũng khó thu được Động Đình hồ thần ấn. Đôi mắt Bạch Tố Trinh trở nên càng u ám hơn.
Lão hán lời nói vừa chuyển nói:
- Bất quá lão gia hỏa kia đã đến thiên ngoại ta cũng không nguyện lại tính toán đoạn ân oán cũ này, cùng một tiểu bối so đo. Ta cũng không cần gì Kim Đan của ngươi. Ta ra mấy vấn đề, nàng nếu có thể đáp được, tự nhiên đem Động Đình hồ chắp tay dâng lên. Nếu là đáp không được, vậy thì từ nay không nên trở lại đây nữa! Ta hiện tại lập tức sẽ có khách nhân muốn tới.
Ngao Ly sao chịu trả lời vấn đề gì đó. Nếu là đối phương có ý định làm khó dễ, chẳng phải là tất bại không thể nghi ngờ sao?
Bạch Tố Trinh bỗng nhiên khom thắt lưng xuống, nói ở bên tai nàng:
- Ly nhi, ngươi trả lời hắn đi!
Hơn nữa cũng không hứa hẹn cái gì, đáp được thì tốt nhất, đáp không được liền động thủ là xong.
Lão hán lại hắc hắc cười nói:
- Nữ Oa, một chiêu kia của ngươi tuy rằng lợi hại, lại vị tất có thể muốn mệnh của lão hán, đừng ngược lại làm hại tính mệnh của chính mình.
Bạch Tố Trinh mỉm cười:
- Không nhọc lo lắng, thỉnh ngài ra đề mục đi!
Lão hán tiện tay chỉ ruộng nước:
- Một mẫu ruộng lúa này, một năm sản lượng bao nhiêu a?
Nghe được câu hỏi, Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh đều là sửng sốt, vốn còn tưởng rằng sẽ hỏi thiên văn địa lý thuật số chi đạo gì đó, lại không là vấn đề như thế này. Bất quá đối với Ngao Ly vấn đề này lại càng khó trả lời hơn đi sao!
Liền nghe được một giọng nói thanh thúy cao giọng nói:
- Bốn thạch! Vừa mới đủ cho ta ăn một bữa, bất quá ăn no là không được.
Ngao Ly vỗ vỗ bụng, phảng phất như nhớ lại bữa cơm vừa rồi.
Lão hán giống như cũng không nghĩ tới nàng sẽ đáp trôi chảy như vậy, lại hỏi;
- Vậy khi nào gieo hạt a?
Sau đó một hỏi một đáp, đều là liên quan đến việc đồng áng. Vấn đề của lão hán hỏi càng trở nên thâm thúy, có chút ngay cả Hứa Tiên đều không rõ ràng lắm, nhưng đều bị Ngao Ly đối đáp trôi chảy, để Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh kinh ngạc không thôi. Hứa Tiên nhịn không được sờ sờ đầu nàng: - Từ khi nào ngươi lại trở nên thông minh như thế?
Ngao Ly mở tay của Hứa Tiên ra:
- Ta vốn dĩ đã rất thông minh rồi! Những người đó cả ngày ở trong miếu cầu xin, nói đến nói đi, nhắc tới đều là việc này, ta nghe đến cái lỗ tai đều sắp dài thành cái kén rồi. - Không sai, có phong phạm này, không giống Ngao Kiền hỗn tướng kia, ngươi có thể hiểu được những việc đó, ta liền yên tâm! Phàm nhân kính chúng ta làm thần, chúng ta tự nhiên cần lắng nghe mong muốn của chúng sinh, mưa thuận gió hòa, làm báo đáp. Nếu là tự cao thần lực, mạnh mẽ bạo ngược, chung quy có ngày gặp họa.
Lão hán lộ ra vẻ thoả mãn khó có được, trên khuôn mặt gầy gò, tiều tụy cũng thần kỳ có vài phần hiền lành.
- Ngươi còn biết được cha ta? Gia gia ta mới không phải hỗn trướng!
Lão hán nghiêm túc nói:
- Cha ngươi là người tốt, gia gia ngươi không phải người tốt!
Ngao Ly nói:
- Ngươi mới không phải người tốt. Cha ta và gia gia đều là người tốt.
Trong lòng Hứa Tiên thoáng có sở ngộ:
- Đã như vậy, thật sự tính là chúng ta đã thắng!
- Cầm lấy đi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Lão hán mỉm cười xòe tay, mở bàn tay lớn khô gầy ra, trong lòng bàn tay huyền phù một quả thần ấn, lại không hề so với mai thần ấn kia của Vân Mộng tiên tử kém hơn bao nhiêu.
Ngao Ly đưa tay cầm qua, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.