Sau khi trải qua mưa gió, Hứa Tiên giúp Vân Yên thanh lý thân thể, hôn lên môi của nàng, trấn an để nàng ngủ đi, đắp cho nàng một cái chăn mỏng, che khuất thân thể mềm mại, tuyết trắng của nàng.
Hứa Tiên thì tiếp tục đả tọa tu luyện một viên Xá Lợi kia, cho đến tận lúc đêm khuya, xá lợi tử đã càng trở nên tròn trĩnh, thông thấu. Tuy rằng không Pháp Hải mong muốn minh bạch đạo lý "Sắc tức là không, không tức là sắc". Nhưng đối với rất nhiều diệu lý phật pháp bỗng nhiên hiểu ra. Các loại thần thông chân ngôn gia trì trên người hắn, hiệu quả cũng càng phát ra rõ ràng. Khi hắn nhắm hai mắt lại, cảnh tượng của cả huyện thành đều hiện lên rõ ràng ở trong lòng hắn.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, mỉm cười nói:
- Đến!
Lúc này đã là canh bốn, canh năm, chính là lúc bóng đêm dày đặc nhất. Dưới mây đen che đậy, càng là đưa tay không nhìn thấy năm ngón.
Nam Thành môn bị người từ bên trong lặng lẽ mở ra một cái khe, hơn mười sơn tặc từ cái khe này nối đuôi nhau vào thành. Dưới sự chỉ dẫn của Trương Đức An, đi qua trời đêm mưa dầm, thẳng phía huyện nha mà đến.
Hứa Tiên đứng dậy, đang muốn hoạt động một chút quyền cước, rồi lại phát giác lại có một toán người đi vào thành, đều tự rút đao kiếm cầm tay, hướng phía đám người vào thành lúc trước đánh lén mà đến.
Đám người phía trước liền tổn hại mấy người mới phát hiện phía sau có người theo dõi. Thủ lĩnh mắng to một tiếng, hai bên nhân mã ở trong sân rộng của trước huyện nha giết thành một đoàn. Đao nhận giao phong bắn tóe ra hỏa hoa, tiếng la giết đã ngay cả tiếng mưa cũng không áp chế được, kinh động cư dân trong thành.
Hơn mười bộ khoái vội vội vàng vàng chạy tới, đã đánh họ Phùng rồi. Nếu là lại không theo Họ Hứa, bọn họ cũng không còn đường sống nữa.
Hứa Tiên ôm cánh tay đứng ở dưới đại môn của huyện nha, bộ khoái quần áo không chỉnh tề, vây quanh ở bên cạnh hắn, đều khuyên nhủ:
- Đại nhân mau trở về đi thôi!
Hứa Tiên ra lệnh đốt đuốc lên, cao giọng nói:
- Các ngươi là người phương nào?
Tiếng nói vừa dứt, mấy sơn tặc đã xông giết qua đây. Hơn mười bộ khoái kia ngược lại cũng không phải ăn chay, đều tụ tập mà lên, loạn đao chém xuống. Mấy sơn tặc kia nhất thời kêu thảm vài tiếng ngã xuống trên bậc thang, máu từ dưới chân chảy ra trong nháy mắt đã bị nước mưa pha loãng.
Đầu lĩnh sơn tặc nhắm chuẩn cơ hội, giơ tay phát ra một đạo thanh quang đi qua màn mưa đêm, hướng về phía Hứa Tiên bắn nhanh mà đến.
- Đại nhân cẩn thận!
Hứa Tiên tiện tay bắt lấy trong tay, chính là một thanh phi đao, liền thuận thế phóng trở lại. Đầu lĩnh sơn tặc kia lập tức phát sinh một tiếng hét thảm, té ngã trên mặt đất.
Hứa Tiên từ lâu đã minh bạch thân phận của hai toán nhân mã, đều là sơn tặc phụ cận. Một nhóm là tới giết mình, một nhóm khác lại là tới cứu mình. Không biết là có phải là vì nguyên nhân công đức hay không, mới có được viện trợ ngoài ý muốn này. Hắn mặc dù không ra tay, âm thầm cũng đã lấy pháp lực tương trợ. Không bao lâu sau đã đem đầu lĩnh sơn tặc đánh bị thương, bắt trói dưới bậc thang. - Đại nhân, tiểu nhân Hồ Hải, nghe nói có người muốn mưu hại đại nhân, đặc biệt mang theo một đám huynh đệ tới đây tương trợ. Bất quá xem ra lại là tiểu nhân nhiều chuyện rồi.
Hồ Hải ấn đầu lĩnh sơn tặc quỳ gối dưới bậc, chỉ thấy hỏa quang trong mặt Hứa Tiên mang theo mỉm cười, chắp tay mà đứng. Cổ khí độ trấn định tự nhiên kia, để hắn cảm thấy phong tư như thần.
Hứa Tiên cười nói: nguồn TruyệnFULL.vn
- Tráng sĩ xin đứng lên, đa tạ đã tương trợ.
Hồ Hải quỳ xuống đất không chịu đứng lên, nói:
- Ta muốn cáo trạng Phùng Chi Hồng hại chết cả nhà ta, mong rằng đại nhân thụ lí án này.
Hứa Tiên nghe hắn kể lại một phen, mới biết được hắn là bị Phùng Chi Hồng làm hại cửa nát nhà tan, mới lên núi làm cường đạo, để có một ngày có thể giết Phùng Chi Hồng báo thù. Bất quá Phùng Chi Hồng ở trong đại trạch, chính là phái binh đánh đều sẽ phải phí một phen công phu, huống chi mấy tên sơn tặc như bọn họ.
Lúc này, mấy bộ khoái áp giải Trương Đức An đi qua, vẻ mặt kính nể nói:
- Đại nhân quả nhiên liệu sự như thần!
Mới vừa rồi Hứa Tiên để cho bọn họ đến dưới tường thành bắt người, bọn họ vốn còn nửa ngờ nửa tin, không nghĩ tới lại thực sự tìm được Trương Đức An.
Hứa Tiên nói:
- Hồ Hải, ta đây còn có một đại công muốn cho ngươi, không chỉ có thể lập công chuộc tội, còn có thể mưu lấy tiền đồ. Ngươi thừa dịp trời đêm tối, mang vị Trương đại phu này, đi lừa đánh đại môn Phùng phủ.
Hồ Hải do dự nói:
- Phùng lão tặc kia thật sự là xảo trá, sợ rằng sẽ không chịu mở cửa!
Hứa Tiên vỗ vỗ vai hắn nói:
- Yên tâm đi, Phùng Chi Hồng làm nhiều chuyện bất nghĩa, ngươi đã được thần trợ giúp, hôm nay chính là ngày báo ứng của hắn!
Hồ Hải liền vui vẻ lĩnh mệnh, chuẩn bị giả mạo sơn tặc Độc Long sơn đi lừa đánh đại môn Phùng phủ, lại phát hiện trong huynh đệ của mình, không chỉ không người thân chết, ngay cả thụ thương cũng đều không có mấy người. Trong lòng âm thầm kinh dị, lẽ nào ngày hôm nay thật sự được trời trợ giúp? Hắn mặc dù không biết là công lao của Hứa Tiên, nhưng cảm thấy Hứa đại nhân này khắp nơi lộ ra vẻ thần dị.
Hứa Tiên liền mang theo đoàn người thừa dịp bóng đêm chạy tới Phùng phủ. Trương Đức An nhát như chuột, ở dưới đao kiếm cưỡng bức làm sao dám không tuân theo.
Không bao lâu liền có quản sự hướng phía Phùng Chi Hồng bẩm báo:
- Lão gia, Trương Đức An đã trở lại, muốn tiến đến đây!
Phùng Chi Hồng nhìn sang sắc trời đen kịt, trong lòng có chút bất an nôn nóng nói:
- Không được phép mở cửa, để hắn ở bên ngoài chờ một đêm.
Nhưng không bao lâu, lại nghe tiếng động lớn xôn xao đánh vỡ sự yên lặng, quản sự vội vàng báo lại:
- Lão gia, không tốt, lại là đám cường đạo Hồ Hải kia, cùng Hứa Tiên đánh đến đây!
Hồ Hải đang cầm đao, vẻ mặt kinh dị đi theo phía sau Hứa Tiên. Mới vừa rồi Trương Đức An gọi cửa không ra, mọi người đang lúc thất vọng, Hứa Tiên chỉ nói không cần lo lắng, cửa liền mở ra. Hứa Tiên cao giọng nói: - Ta là An Long Huyện lệnh, chỉ bắt một mình Phùng Chi Hồng, không can hệ tới những người khác, ai phảng kháng đều bị coi là mưu nghịch.
Đông đảo hộ vệ càng không ai dám phản kháng, đều vội vã buông vũ khí, quỳ rạp xuống đất. Hứa Tiên lưu lại rất nhiều bộ khoái duy trì trật tự. Hạ lệnh không được phép đánh giết, cướp bóc. Mọi người cứ như vậy không tốn một binh một tốt đi tới bên trong Phùng phủ.
Chỉ là mọi người bên trong Phùng phủ điều tra một vòng, cũng không tìm được tung tích của Phùng Chi Hồng. Hứa Tiên lại dẫn mọi người tới trong thư phòng, gõ gõ mặt tường một cái, chỉ nói một chữ: - Đập!
Mọi người đến xẻng, búa lớn, không bao lâu công phu đã đem bức tường đập ra một lỗ hổng, lộ ra diện mục trắng bệch của Phùng Chi Hồng.