Xà mẫu kinh hãi:
- Ngươi cũng hiểu xà ngữ?
Hứa Tiên nói:
- Nương tử ngươi đang nói cái gì?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta nói: ngươi khó có được phục linh chi ngàn năm, mới có tu vi như vậy. Hảo hảo tu luyện mà nói, một ngày kia có thể hóa thành hình người, không nên lại bị người khác khu sử tổn hại nhân mạng.
Hứa Tiên đột nhiên hỏi:
- Xà này là đực hay là cái?
Bạch Tố Trinh chớp mắt mấy cái nói:
- Hẳn là đực đi sao!
Hứa Tiên nói:
- Mau chóng đánh đuổi nó đi, sơn lâm mới là chỗ ở của nó.
Bạch Tố Trinh lại cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ xà mẫu kia một cái:
- Vậy còn nàng thì sao?
- Ngày mai để nha dịch đem nàng mang về huyện nha, đại lao mới là chỗ ở của nàng!
Hứa Tiên vốn là lo lắng trên người xà mẫu này sẽ có dị thuật gì đó, người bình thường không phải đối thủ của nàng. Hôm nay xem ra cũng bất quá là chút tiểu xiếc mà thôi. - Cái này còn không sai biệt lắm.
Hứa Tiên ôn nhu nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng:
- Nương tử, thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi nghỉ một chút đi sao!
Khi đêm khuya người tĩnh, sau một phen triền miên, Hứa Tiên đột nhiên hỏi:
- Nương tử, ngươi là mãng xà hay là độc xà vậy?
Bạch Tố Trinh dùng hai mắt lớn trừng hắn một cái, xoay người sang chỗ khác, không để ý tới vấn đề buồn chán này của hắn.
Hứa Tiên thưởng thức đường cong trên tấm lưng cực kỳ mỹ lệ của nàng một chút, đem nàng ôm vào trong ngực:
- Ngủ đi!
Bạch Tố Trinh đã thuận thế tựa ở trong lòng hắn, kéo cánh tay của hắn qua, gối lên trên.
Sáng sớm ngày thứ hai, xà mẫu bị đưa tới huyện nha. Vân Yên trước ra lệnh cho nha dịch đánh nàng mấy chục đại bản, nhả ra ác khí. Sau đó bắt nàng đeo gông, mang xiềng xích nhốt vào trong đại lao. Cũng dặn dò nha dịch trong lao trông giữ nghiêm khắc, chớ nên khinh thường đối đãi.
Lúc này có người báo lại:
- Hồ Bộ đầu đã trơ lại!
Hồ Hải dẫn một đám bộ khoái, đi tới trong đại đường, đem hơn mười đầu người dâng lên, bái lạy nói:
- Đại nhân, chư sơn đạo tặc bốn phía An Long Huyện đã bị quét sạch rồi, đạo tặc còn lại thì trốn vào trong thâm sơn.
- Làm tốt lắm!
Vân Yên liền ban thưởng xuống ngân lượng, đương nhiên dùng đến vẫn là bạc của Phùng gia. Tuy rằng mấy ngày nay Hứa Tiên "lãng phí vô độ". Nhưng số bạc còn lại vẫn là rất nhiều, Vân Yên liền an bài lưu dân không có điền sản đi xây cầu làm đường, đào kênh làm mương, dân sinh dần dần khôi phục lại.
Đại lao chính là nơi ô uế, trong này xây cách huyện nha cực xa, thường ngày cũng không có người tới gần đây, nên vô cùng thanh tĩnh.
Lúc sắc trời mờ nhạt, tân nhậm lao đầu đang cùng mấy nha dịch uống rượu nói chuyện phiếm:
- Ngày hôm nay nữ tù mới đến kia, chậc chậc...trang phục, tư thái đó so với bà nương nhà ta mạnh mẽ hơn nhiều.
- Đúng vậy, đúng vậy, mặc như vậy cùng không mặc chẳng có gì khác biệt. Đáng tiếc hiện tại thay tù phục, nhìn không ra được.
- Nếu là có thể để ta giao hợp, đó là muốn ta giảm thọ ba năm, ta cũng nguyện ý.
Lao đầu nhắc nhở nói:
- Đừng nói bậy, di nhân kia là vu bà trong sơn trại, đều có bản lĩnh dùng độc hại người. Ngươi dám chơi nàng, sợ là không phải giảm thọ ba năm, mà là bỏ đi tính mạng. Huyện lệnh đại nhân đúng là đã dặn dò cẩn thận, để chúng ta phòng bị nàng.
Nói đến mấy nha dịch đều là phát lạnh, đối với tà môn vu thuật này thật là khiếp sợ.
- Huyện lệnh của chúng ta bắt được nàng, lẽ nào sẽ không sợ những tên man di kia tới đây báo thù sao?
Lao đầu nói:
- Cái này thì các ngươi sẽ không thể hiểu được. Đại nhân hắn là Văn Khúc tinh từ trên trời hạ phàm, được tiên hoàng khâm điển thi tiên. Thần Phật bảo vệ, vạn tà bất xâm. Ngay cả lão tặc Phùng Chi Hồng kia đều bị hai ba phát giết chết, còn sợ mấy tên di nhân sao?
Đám nha dịch liên tục xưng phải, chợt nghe bên ngoài cửa lao vang lên tiếng quát:
- Người nào?
Lao đầu đi ra ngoài nhìn lên một cái, kinh ngạc nói:
- Trần Áp Ti, sao ngài lại đến đây, mau mời vào.
Hôm nay trong huyện, công việc lớn nhỏ đa phần là do Trần Luân phụ trách, hắn cũng không dám chậm trễ.
Trần Luân sắc mặt âm trầm, mượn chén rượu trên bàn, kính lao đầu một chén rượu nói:
- Lao đầu, ta muốn gặp tù nhân.
Lao đầu hơi khó khăn nói:
- Áp Ti, đây là lao phòng trọng địa.
- Ta chỉ gặp một người.
Trong mắt Trần Luân như là đốt lên ngọn lửa khiến lao đầu nói không ra lời.
Trong đại lao âm u ẩm ướt, các nơi đều mang theo một cổ khí tức lạnh lẽo, ập vào mắt, hun vào mũi, để người không thể dung thân, càng thường thường có rất nhiều tiếng khóc rên rỉ, khiến bầu không khí càng thêm âm trầm gấp bội.
Trần Luân đi vào trong đó, liền có người vươn cánh tay hô to oan uổng hoặc giả cầu xin thương hại, nhưng càng nhiều người chỉ nằm nguyên tại chỗ, lặng lẽ chờ chết.
Nếu là Hứa Tiên ở đây, liền có thể nhìn được rất nhiều ma đầu biến mất từ trên đầu bình dân bách tính đều hội tụ ở chỗ này, không ngừng hấp thu tâm tình oán hận, phẫn nộ, kịch liệt đủ loại của họ.
Trương Đức An vốn là một tiếng kêu oan cuối cùng vang lên, lúc này bỗng nhiên ngậm miệng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm người trước mắt:
- Trần... Trần Luân!
- Trương Đức An!
Sắc mặt Trần Luân bỗng nhiên trở nên dữ tợn, đợi cho nha dịch mở cửa lao, bỗng nhiên bước nhanh bước nhanh, nắm chặt quyền đầu hung hăng nện ở trên mặt của Trương Đức An. Hắn ở trong mỏ đá đã chịu không biết bao nhiều lần Trương Đức An khuất nhục ngược đãi. Mà phu nhân kia của hắn vốn đã lấy bùn đen trát mặt, nếu không phải bị Trương Đức An nhìn thấu, làm sao lại bị đưa vào trong Phùng phủ, biến thành tình trạng như bây giờ.
Nha dịch nhìn muốn ngăn cản, lao đầu lại lắc đầu, Trương Đức An này đã bị phán trảm hình, là người sắp chết. Do đó bây giờ còn chưa có bị đưa đi xử trảm. Chỉ là bởi vì xe chở tù không đủ, còn chưa kịp đến, đánh hắn mấy quyền thì tính là cái gì. Chỉ nói đến: - Áp Ti, hắn đó là tội phạm quan trọng, người nhớ lưu ý đừng đem hắn giết chết!
Trần Luân hơi suy nghĩ nói:
- Yên tâm đi, sẽ không tiện nghi như vậy cho hắn.
Từ lúc biết được Trương Đức An đã bị bắt, hắn đã muốn báo thù, chỉ là vừa mới làm Áp Ti nên mới ẩn nhẫn lại. Áp chế đến hôm nay, rốt cục có thể bộc phát ra được, trong lao nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương cầu xin tha thứ của Trương Đức An.
Trần Luân kiêu ngạo nửa đời văn nhân, cũng chưa từng tự tay đánh người. Lúc này tàn nhẫn ngược đãi một người, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Dáng tươi cười trên mặt hắn, ngay cả nha dịch ở bên cạnh cũng đều cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Nhưng tất cả mọi người chưa từng phát giác, một ma đầu đã lại leo lên trên người Trần Luân, chính là con mau đầu năm xưa bị Hứa Tiên lấy Sư Tử Hống đánh bay kia. Lúc này đã lớn mạnh hơn không ít, đang từng chút hướng phía trong thân thể hắn chui vào, biểu tình của Trần Luân cũng càng phát ra dữ tợn, cuồng bạo. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn Tin tức từ An Long huyện truyền tới kinh thành.