Không biết là dùng răng của loại động vật nào điêu khắc thành, để Hứa Tiên cảm thấy một tia quen thuộc kỳ dị, thưởng thức mũi tên này, trong lòng lại nghĩ: cái rằng này, ta vì sao lại nghĩ là cái răng nhỉ?
Đầu rắn dưới chân bỗng nhiên mở hai tròng mắt ra, ngẩng đầu đem Hứa Tiên ném đi, lực lượng to lớn để Hứa Tiên cũng bị cả kinh. Vết thương của đầu rắn ở trong sát na khép lại. Thanh Loan vội vã phóng xuất phi kiếm, Xà thần nghiêng đầu đem Kim Ngô Kiếm cắn lấy, phun ra trận trận yên hỏa, hun đúc quang hoa trên Kim Ngô Kiếm cấp tốc ảm đạm.
Thanh Loan kinh hãi vội vã kháp động kiếm quyết, muốn triệu hồi Kim Ngô Kiếm, Kim Ngô Kiếm rung động không ngớt, lại không thoát được khỏi miệng rắn. Chỉ thấy trong huyết mâu của Xà thần chớp động quang mang giả dối, cứ như vậy tiếp tục, bảo kiếm nàng khổ cực tu luyện sẽ hóa thành phàm thiết.
Hứa Tiên một quyền đem đầu rắn đánh bay ra ngoài, Xà thần không tự chủ được phun ra phi kiếm, Thanh Loan lúc này mới đem phi kiếm thu hồi lại.
- Cuối cùng cũng được giải thoát!
Xà thần ngửa mặt lên trời cười dài, bộ dáng cực kỳ vui sướng. Đưa mắt nhìn Hứa Tiên một cái, chỉ thấy Hứa Tiên mắt hổ trợn tròn nhìn nó, thần tình kia chợt để nó nhớ tới một người, kinh sợ nói: - Hậu Nghệ!
Quay đầu đã bị bám vào một chuỗi yên hỏa, hướng về đông phương bay đi, vừa bay vừa hô lên: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Thù đoạn tay, ta nhất định sẽ báo!
- Hậu Nghệ?
Hứa Tiên nhìn mũi tên trong tay, thì ra đây mới là vật then chốt phong ấn đầu rắn này, lẽ nào đây là vật của Thượng Cổ Hậu Nghệ. Đầu rắn trước mắt kia lại là vật gì, liền phi thân đuổi theo đầu rắn: - Muốn báo thù cũng đừng chạy, nói rõ tính danh, tuổi tác, địa chỉ gia đình cho ta đã!
Đầu rắn này chỉ là bay nhanh hơn, tốc độ bay vượt xa mới vừa rồi có khả năng so sánh. Một đuổi một chạy, trong nháy mắt sẽ đến bầu trời An Long huyện. Trong mắt nó hung quang chợt lóe, dường như lưu tinh hướng phía mặt đất đánh tới.
Hứa Tiên cả kinh, nếu là bị nó đánh lên, cả tòa thành trì đều sẽ bị biến thành bình địa.
Trong huyện thành, đông đảo người đi đường bỗng nhiên ngẩng đầu quay về phía bầu trời chỉ trỏ, chỉ thấy một hỏa cầu hồng sắc mang theo một chuỗi hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, mang theo tiếng sấm nổ mạnh kịch liệt, hướng về phía trên đầu bọn họ rơi xuống, không khỏi đại kinh thất sắc.
Vân Yên cũng có cảm ứng, đi ra khỏi huyện nha, nhìn về phía bầu trời, cũng không nhịn được hoa dung thất sắc.
Hứa Tiên mắt thấy không đuổi theo kịp, càng là sốt ruột, hắn không ngờ tới, sau khi không kịp bị nhổ đi vũ tiễn này, tốc độ dĩ nhiên nhanh đến loại tình trạng này. Mặc dù dừng lại cùng hắn tranh đấu một phen, cũng phải phí một phen công phu, càng đừng nói một lòng chạy trốn. Tuy rằng hắn không phải là không đuổi kịp, nhưng Xà thần thanh thế như vậy, nếu là cứng rắn ngăn cản nhân gia, cho dù là hắn cũng sẽ là bản thân bị trọng thương. Dù sao đây là Yêu Thần Thượng Cổ thời đại lưu lại, Hậu Nghệ tự mình xuất thủ cũng không thể đem hắn triệt để tru sát. Đầu rắn như lưu tinh rơi xuống...trăm trượng, mười trượng, một trượng, một thước. Đầu rắn hung hăng đập rơi trên mặt đất, mặt đất lõm xuống dưới, nhấc lên một vòng thổ lãng rung động, chỗ đi qua, tất cả phòng ốc đều hóa thành cát bui. Ngay cả tường thành cao lớn đều như tờ giấy bị nghiền nát. Càng đừng nói tới cả người lẫn vật ở trong đó.
Ngay sau đó mới nghe được một tiếng nổ ầm ầm rung động Thiên Địa vang lên, khói đặc bụi bặm ở trên An Long huyện phiêu phù như cột khói. Nguyên bản An Long huyện đã biến thành một mảnh phế tích, trung tâm là một hố sâu thật lớn, Xà thần trong hầm cũng đụng vào có chút choáng váng đầu óc. Nhưng trong lòng có chút kỳ quái, nó vốn định lấy người dân đầy thành làm vât chất, trong lòng có Hứa Tiên đón đỡ một chiêu này của hắn. Nhưng không nghĩ tới Hứa Tiên mặc cho nó đụng xuống phía dưới, không khỏi có chút kỳ quái. Lẽ nào ta nhận lầm người, nếu là Hậu Nghệ nhất định sẽ liều mạng ngăn cản ta.
Hứa Tiên trống rỗng đứng giữa không trung, nhìn mặt đất một mảnh hỗn độn, trong lòng lại thở phào một hơi, nắm mảnh nhỏ Âm Dương kính trong tay, lúc này mới thật đúng là nhờ có món đồ chơi này cứu mạng.
Trong huyên thành, trên một con đường lớn duy nhất, rất nhiều đi đường không hẹn mà cùng khẽ dụi dụi mắt, chỉ thấy lưu tinh bỗng nhiên biến mất không thấy. Bầu trời lại là một mảnh sáng sủa đều hoài nghi chính mình mới vừa rồi có phải là nhìn lầm rồi hay không.
Đối diện huyện nha, trong cửa hàng may mặc, quần áo, Vương Tài Phùng nói:
- Vừa rồi, hình như ta nhìn thấy tri huyện đại nhân.
- Ở đâu?
- Ở trên trời!
- Đi!
Mọi người tản đi, lại nghị luận một phen, chung quy vẫn không thảo luận ra kết quả gì, chỉ có đều tự bận rộn tiếp với công việc của mình.
Nguyên lai mới vừa rồi trong nháy mắt kia, Hứa Tiên trong lòng khẽ động, lấy ra nửa khối Âm Dương kính trong người quay về phía đại địa chiếu một cái.
Đêm rất nhiều cảnh vật trên mặt đất tất cả đều chiếu vào trong kính. Trong đó liền có một An Long huyện thành nho nhỏ, cũng có Xà thần nhanh chóng hạ xuống. Cũng mượn lực lượng của Âm Dương kính, vừa vặn chế tạo một Âm giới, chỉ đem đầu rắn cổ quái này thu hút vào trong đó. Nó tạo ra phá hư chỉ là một An Long huyện trong kính. Xà thần lại bay, dùng đầu của nó ở trong thế giới kinh hoa đụng chạm loạn một đường, nhưng mỗi khi tiếp cận sát biên giới, đã bị một tầng tấm chắn vô hình bắn ngược trở lại, không thoát thân được, lại quay về phía Hứa Tiên rít gào nói: - Ngươi không phải Hậu Nghệ, ngươi là ai? Mau tới cùng ta đánh một trận!
Hứa Tiên chỉ lo cúi đầu nghiên cứu cách dùng Âm Dương kính, nào có thời gian để ý tới nó. Ân, làm thế nào dùng ra một chiêu vừa rồi Nam phương Quỷ Đế đối phó với mình, tiêu diệt gia hỏa này.
Nhưng nghiên cứu nửa ngày, lại tiêu hao cho ra kết luận Âm Dương kính này chỉ sợ là vào đêm qua đã tiêu hao quá nhiều linh lực. Không chỉ là Nam phương Quỷ Đế dùng một chiệu kia, mà e là chủ yếu đã bị Hắc Ám chi lực của Bạch Tố Trinh thôn phệ rất nhiều. - Quan nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Thanh âm của Bạch Tố Trinh bỗng nhiên ở bên tai của hắn vang lên,
Hứa Tiên bị dọa giật mình một cái, quay đầu chỉ thấy nàng mặt trắng như ngọc đang nghiêng người ghé vào một bên, cũng đang nhìn Âm Dương kính vỗ vỗ ngực nói: - Nương tử ngươi không nên đột nhiên xuất hiện có được hay không, tốt xấu gì cũng lên tiếng gọi một chút chứ.
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
- Không phải mới vừa rồi đã lên tiếng gọi qua hay sao? Lẽ nào quan nhân ngươi còn sợ hãi ta sao?
Nàng mới vừa nghe được thanh âm vang lên, liền từ trong đả tọa tỉnh giấc, dựa vào hàng nghìn tâm kết cảm ứng, xuyên qua thế giới kính hoa, đi tới bên cạnh Hứa Tiên.
Lại nhìn về phía đầu rắn trên mặt đất:
- Đây là Xà thần kia sao? Hình như không phải yêu quái tầm thường.
Xà thần vốn muốn lao lên, khi nhìn thấy Bạch Tố Trinh xuất hiện, theo bản năng cảm thấy một cổ nguy cơ cường đại.
- Đặc biệt cặp mắt đen láy kia, quả thực khiến nó cảm thấy như khi bản thân vẫn là một con rắn nhỏ đối mặt với thiên địch càng cường đại hơn. Loại cảm giác này từ sau khi đối mặt với Hậu Nghệ đã thật lâu rồi không có xuất hiện qua. Cảnh giác đem yên hỏa cấu thành thân thể quay quanh vài vòng.
Bất quá tầm mắt của Bạch Tố Trinh vẫn chưa có ở trên người dừng lại quá lâu, mà lại chuyển tới trên mặt Hứa Tiên.
Hứa Tiên đem mọi chuyện giảng thuật lại một phen, cũng cầm bạch sắc vũ tiễn trong tay giao cho Bạch Tố Trinh nhìn một cái.
Bạch Tố Trinh nghe vậy sợ hãi than:
- Hậu Nghệ chi tiễn, đó chỉ sợ là đầu Yêu Thần lâu năm, không biết làm sao lại bị phong ở trong ngọn núi này. May mà quan nhân ngươi có được mặt Âm Dương kính này, bằng không thực sự là một hồi đại họa ngập trời. Pháp bảo của Đạo Tổ này quả nhiên thần kỳ. - Đúng là rất thần kỳ.
Hứa Tiên cũng thừa nhận điểm này, có thể đơn giản đem Địa Tiên hướng lên Thần Tiên vây khốn ở trong một phương thế giới. Đây không phải là chuyện pháp bảo tầm thường có thể làm được. Cho dù linh lực không đủ phát không ra tuyệt chiêu đến khắc địch chế thắng, chí ít người nắm giữ vật này trước đã đứng thế bất bại. Nếu không có Bạch Tố Trinh sở dụng lực lượng Chúc Long quá mức kỳ dị, sợ rằng thực sự trúng chiêu kia của Nam phương Quỷ Đế. Bất quá chính mình lấy không một pháp bảo như vậy của Nam phương Quỷ Đế, chỉ sợ hắn tất sẽ không từ bỏ ý đồ.
Điều này không khỏi làm hắn nhớ tới kim bát mà Pháp Hải lấy được từ trong tay Phật tổ kia, chỉ để nguyên bản Hứa Tiên mang về trong nhà, Pháp Hải viễn trình thao tác là có thể đơn giản đem pháp lực bất phàm hàng phục Bạch Tố Trinh. Nếu cùng nó so sánh, pháp khí như Thanh Long Nháo Hải Kỳ giống như là một loại phế phẩm vậy.
Xà thần không dám đơn giản tấn công, Hứa Tiên lại càng thêm chuyên chú nghiên cứu tác dụng của Âm Dương kính, Bạch Tố Trinh cũng tiến sát lại gần giúp hắn nghiên cứu. Một tay đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng dựa vào hắn, một tay vươn ra ngón ngọc, chỉ ở trên phiến kính nhẹ nhàng điểm một cái: - Có phải như vậy hay không?
Trong kính nổi lên sóng gợn giống rung động, hình ảnh lặng yên biến hóa biến thành một bức địa đồ mặt phẳng. Chính là phạm vi cái gương chiếu ra. Trong đó có hai quang điểm một lớn một nhỏ, lớn là kim sắc, tự nhiên là Hứa Tiên. Nhỏ dạng hồng sắc, còn lại là Xà thần kia. Bạch Tố Trinh thì hoàn toàn không hiện ra được.
Hứa Tiên tâm niệm khẽ động, cũng thử điểm một cái hình ảnh trong kính bỗng nhiên biến thành đồ tượng không gian ba chiều. Theo tâm niệm của Hứa Tiên, đồ tượng kéo xa thu vào, biến lơn thu nhỏ lại, hết thảy đều hiện ra.
Hứa Tiên ngạc nhiên:
- Công năng thật đầy đủ mọi loại.
Bất quá nghĩ đến cũng đúng, nếu một cái gương nhỏ có thể có công năng đặc biệt. Như vậy một cái gương lớn tất nhiên là do đông đảo cái gương nhỏ tập hợp, sợ rằng cũng sẽ là tập hợp đủ loại công năng cùng một thể. Mở ra Âm giới chỉ là công năng chủ yếu của nó.
Hiện tại Hứa Tiên dám khẳng định, trong tay Đạo Tổ tuyệt đối có một phần siêu cấp địa đồ toàn cầu tường tận. Phỏng chừng ngay cả rãnh biển sâu nhất kia, chôn giấu mạch khoáng gì đó cũng đều toàn bộ dò xét ra được. Không, nói không chừng nhân gia nhất định đi ra khỏi địa cầu, phát triển vũ trụ. Bởi vì cái gọi là lực lượng pháp khí, xét đến cùng bất quá là thể hiện năng lực của người chế tạo.
Bất quá Bất quá cũng đúng. Bình bát kia của Pháp Hải, ngoại trừ thu người ra, cũng có có thể xem qua năng lực của sự vật. Làm thành công chế tạo nhà máy hiệu buôn, công năng phụ gia là nhất định có. Ngay sau đó hắn lại chú ý tới, khi hình ảnh tập trung ở trên người Xà thần, trên người Xà thần cũng hơi phát quang.
Hứa Tiên lại thử điểm một cái. Hình ảnh đã hư hóa Bắc Kinh, chỉ còn lại có Xà thần, bên cạnh toát ra một dãy số đếm tới, trong đó chữ số thấy được lớn nhất, chính là bốn mươi lăm vạn ba nghìn ba trăm hai mươi bảy.
Hứa Tiên nhất thời khiếp sợ, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt.
- Lẽ nào, lẽ nào, lẽ nào đây là chiến đấu lực trong truyền thuyết?
Lại nhanh chóng chiếu lên bản thân, quả nhiên cũng có một chữ số đi ra, chín mươi bảy vạn một nghìn bảy trăm linh ba.
- Quả...quả nhiên!
Bất quá đợi được tỉnh táo lại, Hứa Tiên phát hiện chữ số này đại khái không phải là chiến đấu lực gì cả. Mà là biểu thị độ dày linh lực, Âm Dương kính còn chiếu đến một ngọn núi ở An Long huyện cũng biểu hiện ra một chữ số. Chắc là biểu thị linh lực mà linh mạch ẩn chứa. Thậm chí còn có một chữ số phía trên ảnh hưởng biểu thị độ dày linh khí của cả địa khu này.
Tuy rằng không có biện pháp dùng giá trị linh lực trực tiếp tính ra chiến đấu lực, còn cần suy nghĩ các loại pháp thuật pháp bảo vận dụng, tựa như kiếm tu linh lực vị tất đã rất cao. Nhưng chiến đấu lực lại muốn vượt xa người tu hành có linh lực tương đương. Bất quá linh lực lớn nhỏ dù sao cũng là ước định cơ bản của một người tu hành, tựa như Hứa Tiên tu luyện bí pháp Long tộc. Tuy rằng là cường hóa thân thể nhưng thuộc về một vòng cũng không đem linh lực luyện hóa nhập thân thể này.
Quan trọng nhất là linh lực quyết định thời cơ thiên kiếp phủ xuống, nhất định là vượt lên trước trị số nào đó sẽ dẫn phát thiên kiếp.
Mà ngoại trừ số liệu linh lực này ra, còn có rất nhiều các loại số liệu khác, Hứa Tiên không kịp nhất nhất tính ra rõ ràng hàm nghĩa bên trong, chỉ là nhịn không được cảm thán: - Đạo Tổ a Đạo Tổ, ngươi rốt cuộc thích số liệu hóa cỡ nào!
Ngay cả công đức trên Công Đức Ngọc Bài cũng là dùng chữ số thực tế biểu thị, nhưng không thể không nói, chữ số là biểu đạt giản đơn rõ ràng nhất.
Bạch Tố Trinh nói:
- Âm Dương kính này ngược lại thật là một pháp bảo thú vị, không biết một khối hoàn chỉnh sẽ có công dụng như thế nào?
Hứa Tiên có chút chờ mong nói:
- Nói vậy sẽ càng thú vị hơn đi sao!
Kính đại biểu ý nghĩa đó là chiếu rọi và hiểu thấu, đã có thể làm thành kính hiển vi để người ta thấy được chỗ ô uế nguyên bản nhìn không thấy như Chiếu Tâm Kính khiến người ta bại lộ bản tâm. Có thể làm thành gương biến dạng đến vặn vẹo cảnh tượng hiện thực, tựa như phiến kính mà Phan Ngọc đeo kia.
Âm Dương kính hoàn chỉnh nắm giữ lực lượng, tất sẽ là hiểu thấu chân tướng của tất cả thế gian, thực như một hạt bụi, hư như một khỏa nhân tâm. Đồng thời cũng xây dựng ra giả tạo lớn nhất. Nhỏ đến thân phận một người, lớn đến cả thế giới. Bạch Tố Trinh nói: - Hiện tại để lỡ cấp bách, trước tiên phải tống cổ Xà thần này đi đã!
Chỉ thấy Xà thần trên mặt đất dần dần không nhịn được, rung đùi đắc ý, muốn lao lên nhưng bộ dáng lại có chút kiêng kỵ.
Hứa Tiên đang muốn tiến lên, chỉ cảm thấy thân ảnh bên người chợt lóe, bạch y tung bay hướng phía Xà thần bay đến, vội vã đưa tay nói:
- Nương tử ngươi không thể...
Xà thần cũng co rụt lại thân thể, giống như lò xo bay lên trời, cắn về phía Bạch Tố Trinh.