Xuất hành ngày thứ ba, sắc trời dần dần muộn, nhưng bọn họ không biết đi vào sơn mạch gì, nhìn không thấy người nào ở cả. Ngẫu nhiên nhìn thấy miếu sơn thần, nhìn Vân Yên nói: - Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở nơi này một đêm.
Hai người hạ xuống trước miếu, cũng đã hoang phế, nhưng cũng tính toán an thân. Hứa Tiên tạo một đống lửa, sau đó đi bắt gà rừng trở về, thu thập sạch sẽ, bắt đầu nướng. "Rầm rầm rầm" có vài tiếng lôi đình truyền vào trong tai của Hứa Tiên, Hứa Tiên kinh ngạc, thời điểm này không phải đầu xuân. Tại sao có sét chứ?
Nhưng tiếng sét này càng ngày càng gần, Hứa Tiên nhíu mày nhìn Vân Yên nói:
- Ngươi ra sau tượng thần trốn đi.
Hứa Tiên an tọa ngồi trên bồ đoàn, vận khởi Thông Thiên Nhãn nhìn lên, chỉ thấy bầu trời có mây đen ngưng tụ, không ngừng có sét đánh xuống. Trên mặt đất có một con tiểu hồ ly đang dốc sức liều mạng chạy đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh đám mây.
Mây đen đi theo con hồ ly này, không chút buông lỏng. Mấy lần lôi đình thiếu chút nữa đánh trúng con chồn. Chồn bạc hoảng hốt chạy bừa vào trong miếu, trông thấy Hứa Tiên giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, dốc sức liều mạng làm ra thần sắc cầu khẩn, trầm thấp gào thét lên, trong con ngươi đen như mực, rõ ràng mang theo cảm tình của người, hơn nữa còn có một tia vũ mị, làm cho người ta rung động khó hiểu.
Hứa Tiên do dự một chút, vẫn mở rộng tay áo. Đem chồn bạc nhét vào trong ngực.
Lôi điện trong miếu thờ bay lượn tùy ý, nó chỉ tránh tượng thần trong miếu thờ, nhiều lần rơi vào người của Hứa Tiên, giống như muốn đánh trúng Hứa Tiên vậy. Nhưng Hứa Tiên chỉ nhìn lên bầu trời. Khẽ nhíu mày, cũng không tránh.
Hứa Tiên vuốt vuốt con chồn bạc trong ngực, cảm giác da lông mềm mại mượt tay, thân thể chồn bạc run lên nhè nhẹ, Hứa Tiên cho rằng nó đang sợ hãi, nhưng trong nội tâm con chồn lại nói thầm: - Không làm cho ngươi người người xa lánh. Nhận hết tra tấn mà chết là không thể mà.
Thiên Ma đã nói người này không tầm thường, đương nhiên nàng không dám chủ quan. Mới thiết hạ mưu kế như vậy. Tâm lý của phàm nhân, phòng bị đối với người bên cạnh mình là yếu kém nhất. Cảm giác, cảm thấy đối phương chịu đại ân của mình. Sẽ không mưu hại mình.
Đối với người được mình trợ giúp, sẽ ít đi một tầng ngăn cách.
Chồn bạc thấy hắn trực chỉ lôi đình, nghiêm nghị không sợ. Trên người tràn ngập ý chính trực hùng hồn. Liền biết hắn không tầm thường, đúng là người được con rắn ngu xuẩn kia ưa thích a! Cười lạnh mấy tiếng, loại người này không có sơ hở như người bình thường, không sợ cường giả, nhưng lại thập phần đồng tình với kẻ yếu, chính mình hoá trang thật sự đúng đắn.
Hứa Tiên cao giọng nói:
- Không biết là vị lôi thần nào ở trên, có thể xuống đây gặp mặt hay không, nếu như con chồn trong ngực của ta là yêu nghiệt thập ác bất xá, ta sẽ không bao giờ dưỡng gian.
Nói như vậy, tay của hắn không có rời khỏi cổ của con chồn bạc một tấc nào, hắn cũng không muốn làm nông phu cứu rắn hoặc người nuôi rắn độc.
Nhưng mây đen kia vần vũ mấy lần, sau đó từ từ tán đi, chung quy không có thấy lôi thần nào xuống cả.
Hứa Tiên lại nhìn con chồn bạc, một tay sờ lên cằm, tự định giá, nói:
- Chẳng lẽ nhân phẩm của ta tốt.
- Nhân phẩm tốt?
Toàn thân chồn bạc run lên, trong mắt của nó hiện ra nét khó tin. Không. Không biết. Thằng này không phải người tốt sao? Nàng giả trang đáng thương, biến thành bộ dạng như vậy, cho dù là pháp lực hay năng lực cũng bị ảnh hưởng lớn. Nhưng cho dù là hình thú, người bình thường nhìn thấy cũng sinh lòng thương tiếc.
Hứa Tiên thấy ánh mắt cầu khẩn của nó, thật sự không khác gì phàm nhân, nếu như để cho người có tâm địa thiện lương nhìn thấy. Hơn nữa da lông tuyết trắng, đuôi chồn run run, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, làm cho người ta nhìn thấy mỹ cảm cực đoan. Không khỏi nghĩ tới, hình thú còn như thế, nếu như cho nó biến thành hình người, còn không biết sẽ gây tai họa ra sao.
Hứa Tiên cười nói:
- Hù dọa ngươi.
Thực sự đang suy nghĩ xử lý con chồn này như thế nào. Làm thế nào bị lôi thần đuổi theo, khí thế ngất trời, nhưng cảm giác con chồn này không giống như yêu quái hút máu người để tu luyện, ngược lại có cảm giác tinh khiết.
Chồn bạc lúc này mới thở ra một hơi, lập tức giận dữ, lại dám gạt ta. Cho tới bây giờ chỉ có nàng gạt người khác. Nào có người nào dám trêu đùa hí lộng nàng, vì vậy trong nội tâm đang nói cả trăm câu ngoan thoại.
Vân Yên từ đằng sau tượng thần đi ra, vỗ ngực nói:
- Chuyện gì xảy ra thế, phu quân.
Vừa thấy Hứa Tiên ôm chồn bạc, vui vẻ nói:
- Con chó này ở đâu ra thế, thật đáng yêu a!
Vươn tay ra vuốt ve đuôi chồn
Chó? Hứa Tiên kinh ngạc, ngẫm lại Vân Yên chính là đại tiểu thư lúc nào cũng ở trong khuê phòng, chưa thấy qua con chồn là đương nhiên, tuy trên sách có ảnh tư liệu, nhưng tranh của đời này không có trường phái tả thực, lại cảm giác con chồn bạc trong tay đang giãy dụa, giống như đang biểu tình vì bị sỉ nhục. Nếu bị người ta xem là mèo còn tốt, nhưng bị xem là chó thì không thể nhẫn. Trong nội tâm quát lên: - Ta muốn các ngươi chết!
Hứa Tiên muốn vứt bỏ con chồn trong tay, cười nói:
- Ngươi đi đi! Trở về tu luyện mấy trăm năm hóa thành hình người, khi đó tìm ta báo đáp ân cứu mạng, ta thấy nên dùng thần báo đáp mới tốt.
Vân Yên cười đánh Hứa Tiên.
- Phu quân ngươi thật là hư!
Hứa Tiên thuận tay ôm nàng vào trong ngực, nói:
- Chỉ có như vậy mới không dọa hỏng ngươi!
Vân Yên đỏ mặt lắc đầu.
- Chỉ cần có phu quân ở đây, ta cái gì cũng không sợ.
Chồn bạc hận nghiến răng nghiến lợi, quá vô sỉ, lại chẳng biết xấu hổ bảo mình đi báo ân, tốt, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Trên người chồn bạc có vầng sáng lưu chuyển, lại đứng lên, hóa thành một người con gái. Cô gái này có lông mi lá liễu. Miệng nhỏ anh đào, da trắng nõn nà, môi như bôi đan. Gương mặt trái xoan lộ ra ý nhu nhược, khiến người ta nhìn là sinh thương. Nàng vốn không định hiện hình sớm như vậy, nhưng bây giờ không nhịn được nữa. Nhưng dây cũng không phải bổn tướng của nàng, nàng có khả năng biến ảo thành ngàn vạn dung mạo, bổn tướng chân chính thì hiếm người thấy qua. Cho nên cố ý lộ ra dung nhan nhu nhược, hiện ra tư thái của tiểu nữ hài. Nhưng dù vậy, cũng là tuyệt sắc khó gặp trên đời.
Nữ tử yếu đuối, bày ra tư thế động lòng người. Nhưng lại không nghe tiếng sợ hãi thán phục như dự liệu. Có gió lạnh thổi qua miếu thờ, Hứa Tiên cùng Vân Yên thâm tình đang đối mặt. Cho nên sự xuất hiện của nàng, đã thất bại.
Lông mi của nữ tử run lên, ức chế nộ khí, thi lễ nói:
- Ta, ta đa tạ công tử cứu giúp. Tiểu nữ hữu lễ.
Hứa Tiên ngẩng đầu, nói:
- Ồ, ngươi là...
Vân Yên nói:
- Không phải là con chó nhỏ lúc nãy sao? Thì ra có thể biến thành hình người!
Nữ tử nắm chặt nắm đấm, ta sẽ làm cho Hứa Tiên vứt bỏ ngươi, lúc đó ngươi sẽ phải khóc lóc cầu xin thảm thiết.
Hứa Tiên đính chính nói:
- Đây là chồn, không phải chó.
Vừa thấy dung nhan của nữ tử này, hắn cũng thấy tâm thần rung động, giống như tiếng lòng bị kích thích, thật lâu không thể bình phục. Thảnh thơi thần hỏi:
- Tại sao ngươi bị lôi đình tập kích?
Nữ tử rơi lệ nói:
- Ta vốn tu luyện trong núi. Vừa mới hóa thành hình người, cũng không biết xúc phạm luật trời ở đâu, rước lấy thiên lôi, nhờ có công tử cứu ta, bằng không khó mà giữ được tính mạng. Vừa rồi công tử nói những lời kia ta cũng nghe thấy, công tử không chê. Tiểu Nguyệt nguyện theo công tử, làm nô tỳ báo đáp đại ân của công tử.
Lúc này trong khóe mắt của nàng có một chút nước mắt chảy xuống. Lúc có nước mắt, bộ dáng thập phần đáng thương. Nhìn về phía Hứa Tiên lại toát ra vài phần tình ý... Toàn thân của Hứa Tiên chấn động, trong nội tâm thầm kêu đắc kế, mị hoặc chi thuật trong bất chi bất giác có tác dụng. Thao túng tâm thần của người tu hành không dễ dàng, nhưng muốn ảnh hưởng, đối với nàng mà nói. Thực sự không khó.
Vân Yên đong đưa tay của Hứa Tiên, nói:
- Phu quân.
Nữ tử trước mặt này, làm cho nàng cảm thấy một tia bất an, nàng cũng hoài nghi là tâm tư của mình đang tác quái, nhưng cho dù là ghen ghét, cũng không muốn để cho nữ nhân này quá thân cận với Hứa Tiên.
Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại. Cười vỗ vỗ tay nàng, nói:
- Tiểu Nguyệt cô nương. Ngươi cảm tạ ta nhận lấy, làm nô tỳ thì không cần, ngươi còn phải tiếp tục trở về trong núi mà tu hành a.
Trên mặt của Tiểu Nguyệt mang theo hương vị đắng chát, nói:
- Công tử, Tiểu Nguyệt cũng không phải vì muốn báo ân mà làm thế, trong núi hiểm ác, trong núi quỷ quái nhiều vô số kể, chẳng biết lúc nào sẽ mất mạng. Công tử pháp lực cao thâm cho nên Tiểu Nguyệt lại cảm thấy an toàn, nhờ sự che chở của công tử, né tránh nguy hiểm trong trần thế.
Trên mặt của Hứa Tiên mang theo thần sắc do dự, chỉ cảm thấy sắc mặt của nàng hiện ra một cổ đắng chát, giống như xâm nhập vào đáy lòng của hắn.
Vân Yên nhăn mày nói:
- Phu quân, chúng ta nên đi thôi.
Kéo kéo tay của Hứa Tiên, nhưng không kéo được,
Trong đôi mắt của Tiểu Nguyệt có nét u buồn nhìn qua Vân Yên, cầu khẩn nói:
- Tỷ tỷ.
Nữ nhân này dung mạo khí chất thật tốt, không giống với những nữ tử xinh đẹp phàm nhân kia, đúng là thiên địch của mình.
Vân Yên chỉ cảm thấy trong nội tâm có một tia ôn nhu, xuất hiện cảm giác thương tiếc. Hơn nữa bản thân của nàng không có tư cách ngăn cản nữ nhân lai vãng bên cạnh Hứa Tiên, càng không muốn bị phu quân nghĩ mình là "Ghen phụ", cho nên không dám nói gì.
Tiểu Nguyệt lại nhìn Hứa Tiên nói:
- Nếu công tử đuổi Tiểu Nguyệt trở về, sớm muộn gì cũng chỉ có con đường chết, đưa tính mạng này cho công tử, công tử không muốn thì Tiểu Nguyệt cũng không muốn.
Nói xong liền lao về phía cây cột đá bên cạnh, tự nhiên bị Hứa Tiên ngăn lại, nửa thân của nàng dựa vào Hứa Tiên.
Hứa Tiên động động cái mũi, chỉ cảm thấy trên người của nàng có một hương thơm truyền ra, vô cùng mê hoặc lòng người, rốt cục nói:
- Được rồi!
Nhìn Tiểu Nguyệt nói:
- Ngươi tên là gì?
Tiểu Nguyệt khẽ mĩm cười nói:
- Ta tên là Hồ Tâm Nguyệt, công tử bảo ta là Tiểu Nguyệt là được.
Nụ cười này từ tận đáy lòng, đôi mắt ôn nhu, cười cười phía híp mắt thành một đường, khóe môi có chút giãn ra, thực sự có vài phần cảm giác của hồ ly.
Nhìn bầu trời tối đen, mái tóc rũ xuống.
Hồ Tâm Nguyệt ăn con gà rừng đã nướng chín của Hứa Tiên, ngược lại cảm thấy rất ngon, ăn xong còn mỉm cười với Hứa Tiên, bộ dáng ngọt ngào thanh thuần đáng yêu.
Vân Yên nhìn Hứa Tiên, nháy mắt lôi kéo hắn đi ra bên ngoài phòng, Hồ Tâm Nguyệt đợi cho bọn họ đi ra ngoài, lại vãnh tai lên, thính lực của nàng ta rất tốt. - Làm sao vậy, Yên nhi.
- Phu quân, ta không thích con hồ ly tinh này.
- Vừa rồi ngươi cũng không có phản đối mà?
- Là ta váng đầu. Phu quân, chúng ta đi thôi! Hiện tại rời đi.
- Ta đã đáp ứng người ta, đừng có dùng tính tình của hài tử nữa.
Sau đó mặc cho Vân Yên cầu khẩn bằng mọi cách, Hứa Tiên không nghe.
Vân Yên đề cao âm thanh, nói:
- Ngươi rõ ràng là tham luyến sắc đẹp.
Hứa Tiên nghiêm túc nói:
- Ngươi không được hồ đồ.
- Ta mới không hồ đồ. Ngươi ưa thích nàng ta, đêm nay ôm nàng ta ngủ đi.
Hồ Tâm Nguyệt vãnh tai nghe, che miệng cười rộ lên, vẻ mặt đắc ý, đủ loại phiền muộn hôm nay, cũng khoan khoái dễ chịu không ít.
Sắc mặt Vân Yên không tốt đi tới, oán hận trừng Hồ Tâm Nguyệt, sau đó ngồi qua một bên, Hồ Tâm Nguyệt lại làm ra vẻ mặt vô tội.
Hứa Tiên đi tới, làm ra thần sắc bất đắc dĩ, ngồi ở một bên. Hồ Tâm Nguyệt cẩn thận nhìn qua, nói:
- Có phải bởi vì ta, làm cho tỷ tỷ tức giận không?
Hứa Tiên cười cười, nói:
- Không phải là ngươi, sắc trời không còn sớm mau đi ngủ đi!
Sắc mặt có chút mất tự nhiên. Text được lấy tại Truyện FULL
Cùng ngay trong đêm, Vân Yên cùng Hứa Tiên quả nhiên tách ra ngủ, Hứa Tiên quay sang ôm vai của nàng, Vân Yên lờ đi.
Hứa Tiên bất đắc dĩ, lại nhìn sang Hồ Tâm Nguyệt ngủ ở một bên, chỉ thấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng ta co rúm thành một đoàn, co rút thân thể lại, toàn thân lộ ra hương vị vô cùng tinh xảo, cũng vô cùng đáng yêu. Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, ngồi ở một bên làm ra thần sắc do dự, dùng tay vén áo lên, đem tay chậm rãi đặt lên gương mặt của nàng, chỉ cảm thấy tinh tế như son. Lông mi của nàng động động, thân thể co lại. Cũng không có mở mắt ra. Hứa Tiên có chút thở một hơi.
Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt hơi buồn nôn và khinh miệt, giả bộ như mình là chính nhân quân tử. Thực chất bên trong chẳng có gì khác nam tử bình thường. Nhưng chỉ cần hắn động sắc tâm, một khi tâm thần thất thủ bị nàng nhập vào, về sau sẽ mặc cho nàng bài bố. Đừng nói là độ kiếp thành tiên, làm người cũng không được, phải làm trâu làm ngựa cho nàng ta! Lại cảm thấy tay của Hứa Tiên từ từ trượt xuống dưới.
Bỗng nhiên trong nội tâm nàng sinh ra cảm giác báo động, không có đạo lý dễ dàng như vậy, như muốn tránh đi, lại cảm giác tay của Hứa Tiên cầm chặt. Nắm chặt cổ nhỏ nhắn của nàng.
Hồ Tâm Nguyệt mở to đôi mắt ra nhìn qua đôi mắt tối tăm của Hứa Tiên, chủ quan!
Hứa Tiên chăm chú bóp chặt cổ nhỏ nhắn của Hồ Tâm Nguyệt, mặc cho nàng giãy dụa thế nào cũng không được.
- Hiện nguyên hình đi, tha cho ngươi một mạng.
Hồ Tâm Nguyệt lộ ra thần sắc bi thương, nói:
- Công tử, tâm của ngươi thật ác độc!
Trong nội tâm của Hứa Tiên mềm xuống, sử dụng lực ít hơn. Nhưng kịp thời phản ứng, tăng lớn sức bóp cổ. Bỗng nhiên cô gái xinh đẹp trong tay lại biến hóa dữ tợn, biến thành dạ xoa, phun đầu lưỡi ra. Hứa Tiên không thèm để ý, dạ xoa lại biến thành độc xà, sau khi trả qua biến hóa, rốt cục hóa thành một cô gái xinh đẹp, nhưng là dung nhan của Bạch Tố Trinh, dùng ánh mắt uyển chuyện dịu dàng nhìn qua hắn.
Trong mắt của Hứa Tiên từ tối tăm hóa thành mông lung, lẩm bẩm nói:
- Nương tử.
Mặc dù là nhân cách của Đông Nhạc Đại Đế cũng không ngăn cản được chấp niệm trong tâm của hắn, thấy thần sắc buồn bã của "Bạch Tố Trinh", trong nội tâm vẫn đau xót, trên tay đã buông lỏng. - Phu quân. Không nên bị nàng ta lừa gạt, nàng không phải tỷ tỷ.
Vân Yên hô.
Hứa Tiên lúc này mới kịp phản ứng, nhưng đã trễ, Hồ Tâm Nguyệt thừa cơ hóa thành bạch quang muốn bỏ chạy, nhưng lại bị ngân quang bao lại.