Hồ Tâm Nguyệt nhíu mày, không muốn bị thứ đồ vật buồn nôn này đụng phải, không thể không buông chín cái đuôi ra, lui ra phía sau một chút khoảng cách, mũi nhọn của đuôi hồ ly xuất hiện Đâu Suất Hỏa màu tím bao phủ tám cái xúc tu. Chỉ cần cho nàng thời gian thì bằng vào Ngao Hạo không có thần hồn chẳng thể làm gì được nàng.
Nhân cơ hội này Hứa Tiên gầm nhẹ một tiếng, toàn thân có tia chớp màu vàng quấn quanh, hít sâu một hơi dùng sức thoáng giãy dụa bứt đứt xiêng xích vô hình trên người.
Đột nhiên hòn đá tên là Tử Diệu Tinh kia bị nghiền nát, chỉ còn lại một đám bụi phiêu tán, mất đi trận nhãn này thì trận đồ trên mặt đất nổ tung.
- Không xong!
Hồ Tâm Nguyệt vừa nói ra khỏi miệng thì Hứa Tiên đã biến mất tại chỗ, hai bàn tay của hắn khoát lên bờ vai nhỏ nhắn của nàng. Bốn mắt nhìn nhau, đem thần sắc của đối phương nhìn vào trong mắt..
Cùng lúc đó một con rắn mang theo ánh lửa phóng lên trời, phóng về phía chân trời.
- Hứa Tiên, Cửu Anh ta còn quay trở về, khi đó chính là tử kỳ của ngươi.
Nó đã đánh vỡ bình chướng vô hình thiết kế trong Âm Dương Kính, biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Cửu Anh.
Hứa Tiên thấp giọng nhắc lại, vừa rồi hắn triệu hồi bạch tuộc và Ngao Hạo để quấy nhiễu Hồ Tâm Nguyệt thì con rắn này đã tỉnh lại, thì ra nó giả bộ ngủ say là để dưỡng sức, trong ngọc bài có rất nhiều bảo vật, Hứa Tiên đành phải thả nó ra, Âm Dương Kính duy trì âm giới lớn như vậy khó tránh khỏi lực lượng bị suy yếu chút ít, nó liền thừa dịp Hứa Tiên đối phó Hồ Tâm Nguyệt phân tâm thì phóng ra ngoài.
Hứa Tiên nhất thời sơ suất bị nó đào thoát, cũng không biết làm sao bây giờ. Nhưng hắn rốt cuộc biết trên đầu Cửu Anh còn cấm mũi tên của Hậu Nghệ.
Cửu Anh chính là Cửu Thủ Yêu Thần, nó có thể phun nước lửa, hơn nữa thân có dị năng, chính là Bất Tử Chi Thân. Tùy ý chém xuống cái đầu nào cũng không thể giết chết no, Hậu Nghệ dùng Cửu Tinh Liên Châu đồng thời bắn trúng chín đầu mới giết được nó. Nhưng hôm nay xem ra hiển nhiên Hậu Nghệ cũng không có triệt để giết chết nó.
Hứa Tiên nhớ tới trí nhớ trước kia, thời đại Kim Ô Thiên Đế nhất thống thiên hạ thì với tư cách là chúa tể nên Đông Hoàng lệnh Hậu Nghệ hạ giới thảo phạt, lực lượng của hắn có thể nghĩ. Xà Thần chính là thứ Hậu Nghệ phí tâm tư nhiều nhất, cũng chỉ có thể phong ấn một đầu sọ của Cửu Anh bị phong ấn không biết bao nhiêu năm qua, nếu để nó khôi phục nguyên thần còn không biết mạnh bao nhiêu!
Mà phải tìm được thần kiếm của Hậu Nghệ, hắn hết lần này tới lần khác còn phải đi tìm Cửu Anh tiêu diệt, nghĩ đến đây hắn lại đưa mắt nhìn Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt không chút yếu thế đối mặt, qua một lát vẫn hỏi:
- Ngươi nói chẳng lẽ là Cửu Anh?
Hứa Tiên cau mày, trầm tư không nói.
- Là chính ngươi làm nó chạy, ngươi đừng oán ta!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Hừ, đã rơi vào trong tay ngươi muốn đánh muốn giết tùy ngươi.
Vừa mới nói xong nàng liền cảm thấy hai vai buông lỏng, đôi tay như kẹp sắt đã rời khỏi vai của nàng, nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi?
Hứa Tiên thu hồi Âm Dương Kính, kinh đô chính thức lại xuất hiện lần nữa, Hứa Tiên ngửa đầu nhìn qua bầu trời, mái tóc rủ xuống phiêu động trong gió, che khuất gương mặt của hắn, thấy không rõ biểu lộ. - Ta đi tìm nương tử!
Hứa Tiên thở dài, quay người rời đi.
Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt có chút buồn vô cớ không hiểu, nhìn bóng lưng của hắn hô lên:
- Này, cứ như vậy sao?
Hứa Tiên không trả lời, chỉ dần dần rời đi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ta muốn đem toàn bộ người ở đây ăn sạch!
Rốt cuộc Hứa Tiên dừng bước lại.
Hồ Tâm Nguyệt làm ra thần sắc đắc ý, lúc này Hứa Tiên quay đầu lại thản nhiên nói:
- Tùy ngươi!
Hồ Tâm Nguyệt cắn cắn bờ môi, xoay người sang chỗ khác kêu lên:
- Ngươi cút đi, cút càng xa càng tốt, đừng làm cho ta gặp lại ngươi.
Nhăn nhăn chóp mũi, nói khẽ:
- Có cái gì không dậy nổi, đã sẽ quý hiếm ngươi lắm sao?
Mà trong đám người hàng ma này tất cả đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng, cứu tinh đã rời đi. Kể từ hôm nay kinh đô này không thể có mặt trời rồi, đều vĩnh viễn lâm vào trong bóng tối, không cách nào tự kềm chế, đành phải nhờ Thiên Chiếu đại thần phù hộ.
Thời điểm này một đám ánh mặt trời chiếu vào mặt của bọn họ, bọn họ mờ mịt ngẩng đầu:
- Hừng đông sao?
Hứa Tiên cũng dừng bước lại, nhìn qua hướng đông, nhưng mà mặt trời này không có bay lên. Ánh mặt trời này che đậy hào quang của sao, xua tán tất cả bóng tối, bầu trời biến thành xanh thẩm, còn xuất hiện vài đám mây trắng bồng bềnh.
Thời gian hiện giờ là nửa đêm, thoáng cái đã biến thành giữa trưa, loại dị tượng này mặc dù là Hứa Tiên cũng văn sở vị văn.
- Đây là... Thiên Chiếu đại thần?
An Bội Tình Minh sửng sốt, tuy từng từng nói muốn thỉnh Thiên Chiếu đại thần hàng phục yêu hồ, nhưng đây chẳng qua là phương pháp cổ vũ sĩ khí mà thôi, kỳ thật dù ai cũng không cách nào cam đoan thần minh trong truyền thuyết kia có tồn tại hay không, bởi vì thần minh trong thần thoại này trước giờ chỉ ẩn thân sau màn, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt phàm nhân.
Cảnh tượng trước mắt trừ phi là vị thần minh kia thì không có bất kỳ người nào có thể làm gì.
An Bội Tình Minh thành kính quỳ xuống lạy, hai tay nâng Bát Chỉ Kính lên cao cao, Bát Chỉ Kính chậm rãi bay lên phía chân trời.
Hồ Tâm Nguyệt lại nhớ lần đầu tiên gặp gỡ bất ngờ, đó là một đêm tối như mực, đột nhiên sắc trời chuyển biến thành ban ngày, đỉnh đầu là một bầu trời màu xanh lam, xua tán tất cả bóng tối trong đêm. Ngay cả phía chân trời cũng có ánh sáng hiện ra.
Trong hào quang bao phủ thì tất cả yêu ma quỷ quái đều không có chỗ ẩn thân.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn bầu trời hô:
- Này, trở về đi, ngươi bây giờ còn tới làm gì?
Thanh âm chuyển nhẹ:
- Tất cả đã chấm dứt, ta thắng!
Hứa Tiên cẩn thận đề phòng, hắn cảm thấy lực lượng tương tự mình nhưng còn mạnh hơn mình đã xuất hiện, quả thực là nhật quang phổ chiếu, không thể địch nổi. Chẳng lẽ đây là Thiên Chiếu đại thần? Chẳng lẽ phiến thổ địa này sinh ra thần minh hay sao? Vậy tại sao còn giúp đỡ con hồ ly này? - Cảm ơn ngươi, Tiểu Nguyệt.
Một giọng nữ ôn hòa từ chân trời vang lên.
- Cám ơn ta?
Hồ Tâm Nguyệt nghi ngờ nói.
- Rốt cuộc ta cũng tìm được Nghệ!
Đột nhiên bầu trời màu xanh lam xuất hiện một đạo hào quang bao phủ hết thảy.
- Không tốt!
Hứa Tiên cảm giác được nguy cơ, nhưng căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, bởi vì đạo hào quang kia đã bao phủ người của hắn.
- Đợi một chút...
Hồ Tâm Nguyệt còn chưa nói dứt lời thì mất đi ý thức, trong đầu tràn ngập hào quang mờ mịt.
Ánh sáng biến mất, bầu trời lại khôi phục bóng tối bình thường. Chỉ có thân ảnh Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt là biến mất.
Đám Âm Dương sư nghi ngờ nói:
- Phát sinh cái gì?
Một vu nữ tiến lên hỏi:
- Tình Minh đại nhân, yêu hồ đã bị phong ấn sao?
An Bội Tình Minh hơi sững sờ, đây chính là vu nữ sử dụng cung tiễn bắn hắn.