Cổ yêu khí cường đại kia đã tiêu tán, thời điểm này Hứa Tiên cất bước đi vào, trong tay còn cầm một người.
An Bội Tình Minh thấy rõ dung mạo người nọ thì cả kinh.
- Thương Tỉnh đại nhân...
- Người này giao cho ngươi xử trí.
Hứa Tiên duỗi người, vừa rồi sử dụng linh lực trong phạm vi lớn làm cho hắn cảm thấy uể oải, xem ra muốn học khí thế của Hi Hòa quả nhiên không dễ dàng, hơn nữa bây giờ là lúc giữa trưa. Mượn mặt trời nên nhẹ nhõm hơn nhiều, Hi Hòa lại có thể làm được trong đêm khuya thì loại lực lượng này, mặc dù hắn là người sử dụng thiên linh chi lực cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Nhưng nếu không có lực lượng này thì làm sao có thể ngăn cản được Chúc Long hắc ám và thâm trầm cực điểm cơ chứ.
Nếu như có được lực lượng thế này, chẳng phải có thể giữ vững những gì cần thủ hộ hay sao?
Rồi sau đó mọi chuyện sẽ thuận lý thành chương. Hứa Tiên dẫn đầu sứ đoàn đi gặp mặt thiên hoàng, thiên hoàng hiển nhiên là từ chỗ An Bội Tình Minh nghe được không ít tin tức, nhìn Hứa Tiên là đặc sứ của Hạ quốc thì tất cung tất kính, tuyệt đối không dám lơ là, cũng dùng danh nghĩa thiên hoàn trình quốc gia làm nước phụ thuộc.
Vào thời khắc thiên hoàng dâng quốc thư thì hai phó sứ đại nhân như đang nằm mơ, không thể tin nổi lần này lại thành công, bọn họ chỉ đi theo chân một chuyến, đi đến kinh đô và nghỉ ngơi đã có thể nhận được quốc thư rồi.
Mặc dù nhìn ca múa của Đông Doanh buồn tẻ không thú vị nhưng cũng hào hứng không ít. Ngay cả chén rượu nhỏ và thức ăn cũng ngon hơn.
Khá tốt Thương Tỉnh gia thời gian xưng bá không dài. Thế lực Vũ Đằng gia còn không có bị thanh lý sạch sẽ. Một lần nữa hợp lại, hơn nữa còn được chùa miểu cùng Âm Dương sư ủng hộ, áp đảo các chư hầu muốn rục rịch, đã không còn vấn đề gì.
Nhưng muốn đem thế cục Đông Doanh hoàn toàn bình định thì cần một thời gian dài, nhưng những chuyện này không cần Hứa Tiên hao tâm tổn trí.
Đi sứ đã hoanfthanfh thì Hứa Tiên buông lỏng một hơi, bởi như vậy cũng giải trừ uy hiếp cho phương đông, phát hiện công đức trên ngọc bài lại tăng thêm trăm vạn, vô tình tiêu trừ chiến tranh cũng đồng đẳng với cứu mạng vô số người.
Hưng phấn nên hắn một mình đi du lãm kinh thành một vòng. Lại phát hiện vẫn còn rất nhiều yêu ma đang ẩn nấp trên mái nhà và góc tối của các ngôi nhà.
Không nói đến Hi Hòa diệt trừ sạch toàn bộ yêu ma trong kinh đô, cho dù tiêu diệt nhiều hơn nữa cũng chỉ là muối bỏ biển. Trong lòng biết phiến thổ địa này nhất định đang tẩm bổ thứ gì đó.
Trừ phi có một ngày có thể thành lập Địa Phủ ở nơi này thì có thể tiến hành quản chế nghiêm khắc các vong hồn, cùng với sử dụng nhân vật có thể điều khiển yêu quái mới có thể triệt để cải biến loại hiện trạng này.
Trong lòng Hứa Tiên khẽ động, nếu như có thể giải quyết phiền toái trước mắt hắn cũng có thể làm thử, tại Đông Doanh này mở một nhánh của Địa Ngục. Về phần những ma đầu như Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ thì lực lượng quá phù hợp rồi.
Nhắc tới Hồ Tâm Nguyệt, từ khi bị Bạch Tố Trinh nhốt vào tù giam thì vài ngày nay không có gặp nàng. Hiển nhiên Bạch Tố Trinh có oán niệm với Hồ Tâm Nguyệt. So với hắn còn lớn hơn nhiều, dù sao cũng là bằng hữu ở chung mấy trăm năm. Đối với Hứa Tiên cũng chỉ có thể giảm bớt đau buồn, đợi nàng đi ra lại thương lượng chuyện này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Hứa Tiên có thể vượt qua cưa ải khó trước mắt, Cửu Anh chạy đi lưu lại ngoan thoại làm hắn không dám khinh thường, đối phương cũng không phải là nhân vật nhàm chán như Sở Kiếm Hùng, mà là yêu thần thời đại Thượng Cổ, cùng Hậu Nghệ giao phong còn sống sót, một đầu rắn đã khó đối phó như vậy, nếu có thêm tám đầu rắn thì lực lượng thế nào không ai nói rõ được.
Khoan, tám đầu rắn, Hậu Nghệ thần kiếm.
Bỗng nhiên Hứa Tiên sinh ra liên tưởng kỳ quái. Ở Đông Doanh này có một truyền thuyết, ở phiến thổ địa này hình như có một con rắn và bảo tồn một thanh kiếm.
Con rắn tên là Bát Kỳ Đại Xà, là một quái vật có tám đầu, Hứa Tiên càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy. Bởi vì cái tên Bát Kỳ quái kỳ lạ, bởi vì, "Kỳ" có hàm nghĩa là phân nhánh, tụ hợp về một hướng, từ một chữ "Kỳ" này mà suy tính ra, nếu như có Bát Kỳ thì phải có Cửu Thủ với đúng chứ.
Hứa Tiên đánh ra vỗ tay vào nhau:
- Thì ra là thế.
Nghĩ thông suốt điểm này trong nội tâm Hứa Tiên cũng vui vẻ, trong truyền thuyết Bát Kỳ Đại Xà giấu kín tại Xuất Vân Quốc, tất yếu trước khi nó khôi phục nguyên khí thì tìm được nó và đánh chết, lấy Đồ Long bảo kiếm ra khỏi người của nó, tính tính toán toán thời gian thì ngày Ngao Nghiễm độ kiếp đã không xa.
Nhưng mà Xuất Vân Quốc đang ở nơi nào?
Chủng địa danh này có hai hàm nghĩa, một là khu vực tồn tại thực tế, đó chính là Nhật Bản cổ đại. Một là Xuất Vân Quốc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, phiến khu vực này hàm nghĩa cùng khái niệm rất mơ hồ, Bát Kỳ Đại Xà hiển nhiên nằm ở chỗ thứ hai, nhưng nơi đó là ở đâu?
Hắn đi tới một dòng suối nhỏ và suy tư tại đó, hắn đang đứng ở ngoài kinh thành, ngồi xếp bằng trên một tảng đá bên cạnh dòng suối, bên cạnh suối nước còn có một tầng băng mỏng chảy theo dòng suối róc rách, tảng băng mỏng này tỏa ra hào quang sáng bóng. Bốn phía là những phong cảnh nông thôn an tường, phương xa có vài nóc nhà đang có tuyết đọng trắng xóa Hứa Tiên thở ra, nếu có một ngày có thể rảnh rỗi thưởng thức cảnh sắc như vậy thì tốt quá rồi, rồi sau đó đứng dậy, xem ra không thể không tìm dân bản địa như Hồ Tâm Nguyệt hỏi mà!
Hắn xoay người đi gặp Bạch Tố Trinh đang đứng cách đó không xa nhìn hắn, bên cạnh còn có Hồ Tâm Nguyệt, hai người đều mặc quần áo trắng, đồng dạng dung nhan tuyệt thế có vài phần tương tự, dắt tay nhau đứng trên tuyết, như hòa vào thiên nhiên.
Hứa Tiên tán thưởng, nhảy xuống tảng đá lớn đi tới bên người các nàng:
- Rốt cuộc các ngươi cũng đi ra rồi, hồ ly, ta còn có một số việc muốn hỏi ngươi rồi.
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng nắm chặt tay của Hồ Tâm Nguyệt, Hồ Tâm Nguyệt nói khẽ:
- Vâng, tỷ tỷ.
Hứa Tiên dừng bước, không nghĩ tới Hồ Tâm Nguyệt thời điểm này còn gọi tỷ tỷ, đã thấy trong đôi mắt giảo hoạt của nàng lúc này ngập nước, lúc này trở nên ngốc trệ vô thần, trông thấy Hứa Tiên làm như không thấy. Loại tình huống này phải nói là dạy dỗ thành công hay là chơi xấu đây? - Nương tử, ngươi làm gì với nàng vậy?
Hứa Tiên quẹt miệng.
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
- Chỉ dạy nàng một chút lễ phép mà thôi, đúng không, Tiểu Nguyệt.
- Vâng, tỷ tỷ!
- Nương tử không nên làm quá phận a.
Hứa Tiên cũng sinh lòng thương cảm, một hài tử hoạt bát bị dạy thành như vậy.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta tự có chừng mực, quan nhân muốn hỏi cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta muốn hỏi Xuất Vân Quốc ở đâu? Ta đoán con Cửu Anh kia có lẽ ở nơi đó, mà chúng ta cũng phải đi tìm Cửu Anh a.
Hồ Tâm Nguyệt không có cảm tình nói:
- Ta không biết.
Bạch Tố Trinh nhíu mày, thân thể Hồ Tâm Nguyệt run lên.