Tam Thánh Mẫu tuyết trắng nhu di nâng đui đèn, yên lặng trì chú. Bảo Liên Đăng từ từ phát ra hào quang bảy màu, chỉ thấy bông hoa tách ra, Hào quang tràn đầy cả nhà, rất đẹp.
Hứa Tiên vào lúc này trốn phía sau cột trụ, sợ bị ánh sáng chiếu vào người, hiện thân hình. Tam Thánh Mẫu thấy Bảo Liên Đăng tách ra hoàn toàn, trên mặt Lưu Ngạn Xương lay một cái, bờ môi Lưu Ngạn Xương khẽ nhúc nhích, lúc này từu từ tỉnh lại. Nằm lấy hoa sen kia, nhìn thấy nữ thần đứng trong hào quang bảy màu, lập tức cho hắn ngây ngốc tại chỗ.
Hoa sen cũng thu lại, ánh sáng ảm đạm. Trong nội tâm Hứa Tiên sợ hãi thàn phục, Bảo Liên Đăng cần pháp lực rất cao, Bạch Tố Trinh vì cứu Hứa Tiên bị dọa chết, cho nên đã lên trời xuống đất, tốn sức cứu sống, mà hôm nay tên Lưu Ngạn Xương chỉ bị ngọn đèn chiếu vào, đã có năng lực khởi tử hồi sinh. Nhưng không cho phép Hứa Tiên nghĩ nhiều, bên người đẩy mạnh một cái.
Tuy lực đẩy này rất lớn, nhưng không tổn thương gì tới hắn, vấn đề là, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị đẩy ra khỏi cột trụ, nhất thời bạo lộ dưới ánh hào quang của Bảo Liên đăng Đăng, cho dù ngọn đèn ảm đạm, cũng dễ dàng chiếu ra thân hình của Hứa Tiên. Hứa Tiên quay đầu nhìn lại. đã thấy thân ảnh của mình hiện ra.
Một đôi mắt đẹp cũng nhìn về phía hắn, Tam Thánh Mẫu nhăn mày hỏi:
- Ngươi là người nào, vì cái gì lén lén lút lút thế?
Tuy là chất vấn, nhưng âm thanh của nàng nhu hòa động lòng người, nhưng còn mang theo một cổ hương vị cao cao tại thượng thuộc về ngạo nghễ của thần.
Hứa Tiên ổn định tâm thần một chút, hắn chỉ tới xem cuộc vui mà thôi, cũng không phải làm việc trái lương tâm. Liền khom mình hành lễ nói:
- Tại hạ bái kiến Tam Thánh Mẫu, vừa rồi du lãm trong miếu, bỗng nhiên nhìn thấy ngài hiện thân, trong nội tâm tại hạ e ngại, cho nên trốn phía sau cột trụ, xin thứ tội.
Tam Thánh Mẫu dò xét Hứa Tiên một phen, chỉ cảm thấy hắn tướng mạo đường đường, nhã nhặn tiêu sái, hơn nữa trên người ẩn ẩn có một cổ linh quang, không giống phỉ loại, liền có chút gật đầu, xem như biết rõ.
Hứa Tiên lúc này mới thở ra một hơi, nói:
- Vậy tại hạ xin cáo lui.
Lưu Ngạn Xương lúc này cũng kịp phản ứng, vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, nói:
- Hứa huynh, sao ngươi ở đây?
Không đợi Hứa Tiên trả lời, vội vàng hướng Tam Thánh Mẫu hành lễ, nói:
- Tiểu sinh đa tạ Thánh Mẫu nương nương cứu giúp!
Ánh mắt nhìn lên dung nhan tuyệt mỹ của Tam Thánh Mẫu, là không thể che dấu ý hâm mộ.
Tam Thánh Mẫu cho tới bây giờ cao cao tại thượng, được vạn người hương khói, nhưng chưa từng bị nam nhân nào nhìn qua như vậy. Ánh mắt không tự giác tránh đi cái nhìn thẳng của hắn, rơi vào nơi khác, đang muốn trả lời, nhưng ánh mắt ngưng tụ. Rơi vào băng trên tượng thần của nàng, không nhìn không sao, vừa nhìn sắc mặt đã thay đổi.
Hứa Tiên cũng không trả lời Lưu Ngạn Xương, không muốn làm trễ nãi chuyện tốt của hắn, trực tiếp đi ra ngoài miếu.
- Đứng lại!
Đột nhiên một âm thanh từ sâu lưng của hắn truyền tới, lại lộ ra một cổ hàn ý thật sâu.
Hứa Tiên kinh ngạc quay đầu lại, hỏi:
- Không biết Thánh Mẫu nương nương còn có chuyện gì?
Đã thấy Tam Thánh Mẫu đang nhìn cái băng trên thân tượng, nhìn hằm hằm vào Hứa Tiên, hiển nhiên là đã tức giận thật sự.
- Âm thơ phía trên này, là ngươi viết?
Hứa Tiên kinh ngạc, chuyện này đâu liên quan gì tới ta? Nhìn về cái băng kia, một giọt mồ hôi lạnh từ trên đầu rơi xuống.
Bài thơ trên băng vốn là do Lưu Ngạn Xương viết, hôm nay câu thơ tràn ngập tình ý, khoảng chừng hơn mười thủ. Chuyện này không sao cả, trọng yếu nhất là, phía trên không phải ghi thơ bình thường, là âm thơ chân chính! Hắn dùng từ cực tục, biểu đạt ý tứ chỉ có một, ta muốn ngủ với ngươi!
Như Lưu Ngạn Xương làm thơ chính là từ một quyển tiểu thuyết ngôn tình lưu hành gần đây, mà Hứa Tiên lại là người làm thơ và viết tiểu thuyết, cũng không dám làm tục như vậy. Vì cái gì nói là thơ của Hứa Tiên chứ? Bởi vì Tam Thánh Mẫu đi ra ngoài chỉ có một thủ, trở về lại nhiều hơn mười thủ, mà Hứa Tiên lại trốn phía sau cột. Rõ ràng là có tật giật mình.
Hứa Tiên lập tức có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh này, nhưng quay mắt lại nhìn thấy nữ thần giận dữ, hắn không thể không giải thích. - Thơ phía trên không phải là ta làm.
Vừa mới trở về không có chú ý cái băng này, không nghĩ tới lại biến thành như vậy, trong lòng của hắn đã ẩn ẩn đoán ra là thủ đoạn của ai, châm ngòi ly gián, vu oan giá họa, không phải là thứ Cửu Vĩ Hồ am hiểu nhất sao? Trong nội tâm thầm hận, con hồ ly này quá ngoan độc. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã muốn mạng người. Ngày sau bắt được nàng, tất không cho nàng dễ chịu.
Hồ Tâm Nguyệt núp trong bóng tối, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hứa Tiên, che miệng cười trộm. Ảo thuật của nàng đã đạt tới cảnh giới nhất định, năng lực ẩn tàng thân hình còn cao hơn Hứa Tiên nhiều.
Tam Thánh Mẫu trong cơn giận dữ, làm sao chịu tin Hứa Tiên giải thích. Nếu bài thơ của Lưu Ngạn Xương vừa rồi làm nàng tức giận, còn có một tia vui sướng khi được ca ngợi, nhưng lúc này trong nội tâm của nàng chỉ có tức giận mà thôi, quá khi dễ thần, hơn nữa còn tìm đến để khi phụ, bàn tay trắng nõn đã nắm chặt Bảo Liên Đăng.
Hứa Tiên vội nói:
- Nếu Thánh Mẫu nương nương không tin, chúng ta không ngại đối chữ viết, những khúc thơ này không phải do ta viết.
Tam Thánh Mẫu do dự một chút, nói:
- Ngươi viết đi!
Bộ dáng của Hứa Tiên không thẹn với lương tâm cũng đã đánh động tâm của nàng, nàng cũng không muốn đánh người tốt.
Nhưng chỉ Hứa Tiên chú ý tới kiểu chữ trên cái băng kia, trong miệng có chút phát khổ, phía trên rõ ràng là kiểu chữ của mình. Con hồ ly viết chữ hại người, thật đúng là dụng tâm.
Tam Thánh Mẫu hỏi:
- Vì sao ngươi không viết?
Bảo Liên Đăng trong tay của nàng tách ra một chút.
Không đợi Hứa Tiên trả lời, Lưu Ngạn Xương đã nhảy dựng lên, chỉ vào Hứa Tiên nổi giận mắng:
- Hứa Tiên, Lưu Ngạn Xương ta không nghĩ tới ngươi là loại người này! Thì ngươi kết giao bằng hữu với ta, chính là vì ngươi muốn khinh nhờn Thánh Mẫu nương nương, thật sự là tội không thể thứ, tính toán Lưu Ngạn Xương ta nhìn lầm người, mới xem ngươi là bạn.
Hắn nộ khí bừng bừng, hận không thể đi lên đánh Hứa Tiên, nhưng bị Hứa Tiên lạnh lùng nhìn qua, trong mắt xuất hiện hai điểm kim quang, Lưu Ngạn Xương lập tức ngừng nói, lui ra phía sau hai bước, trong lòng của hắn mặc dù sợ, trên mặt lại không sợ, quát mắng không ngớt, bộ dáng cương trực không sợ hãi. Làm cho Tam Thánh Mẫu nhìn hắn nhiều hơn vài lần, lộ ra vẻ tán thưởng, hắn nói càng hăng say.
Nhưng Hứa Tiên lại nhìn thấy chi tiết của hắn, rõ ràng là sợ hãi, nhưng lại làm như mình không chút sợ hãi cái gì. Đại khái là thấy minh đắc tội thần. Mạng không còn lâu nên càn rỡ như thế, hơn nữa nhìn nhan sắc của hắn, rõ ràng là dựa vào mắng mình để thu hút Tam Thánh Mẫu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m Hứa Tiên lại cười lên ha hả, mặc dù hắn không có tâm tư với Tam Thánh Mẫu, nhưng nếu để cho tiểu nhân bực này tùy ý cưới Tam Thánh Mẫu, lừa gạt tâm tư của nàng ta, không khỏi quá mức không đáng, cho nên hắn vào lúc này ngược lại càng cảm tạ Hồ Tâm Nguyệt đẩy mình ra, để cho hắn nhìn rõ chân diện mục của Lưu Ngạn Xương, đến cải biến câu chuyện.