Hứa Tiên Chí

Chương 706

Nữ tử man di kia dám mưu hại mệnh quan triều đình, lẽ nào quan viên ta chỉ có thể mặc cho nàng giết hại, không thể có chút phản kháng?

Hoàng hậu nương nương nén giận nói:

- Hiện tại há lại là lúc nói loại sự tình này, mà phải bàn kế sách lui binh, hai vị Vương gia, các ngươi một là Tương Quốc đương triều, một là Binh Bộ Thượng Thư, lẽ nào sẽ không có đối sách?

Lương Vương nói:

- Cựu thần cho rằng, nếu di nhân kia giương cờ hiệu muốn giết Hứa Tiên báo thù cho đồng tộc, chúng ta chỉ cần đem Hứa Tiên giao cho bọn hắn, tự nhiên có thể không tốn một binh một tốt, đẩy lui đại quân.

Phan Vương nói:

- Buồn cười, lẽ nào vương triều Đại Hạ ta lại cũng bị di nhân nho nhỏ áp chế? Vi thần cho rằng, chỉ cần vương sư vừa ra, phản quân lập tức sẽ sụp đổ.

Các quan viên khác cũng đều chia làm hai phái, ở trên triều đường tranh chấp một phen, cuối cùng đại thần ủng hộ Phan Vương nhiều hơn một ít, Hoàng hậu nương nương cũng đáp ứng xuất binh, cũng không phải vì thương cảm cho cái mạng nhỏ của Hứa Tiên, mà là vì mặt mũi Thiên triều thượng quốc quan trọng hơn.

Nhưng Phan Vương đạt được ủng hộ, nhưng trên mặt lại có vẻ lo lắng, binh hung chiến nguy, nếu là binh bại, hắn Binh Bộ Thượng Thư này khó tránh khỏi mang tội. Lương Vương ngược lại vẫn ung dung như thường. Hắn biết những man di này là hiểu được yêu pháp, đại quân tầm thường tuyệt đối khó có thể chống lại, đợi đến khi binh bại như núi đổ, Hoàng hậu nương nương tự sẽ suy nghĩ kiến nghị của hắn.

Phan Vương trở lại trong phủ, Phan Ngọc từ phía sau bình phong thong thả bước ra:

- Phụ thân, triều hội thế nào rồi?

Nàng từ sau khi phục dùng Long Hổ Kim Đan chỉ cảm thấy tinh thần càng trở nên trong sáng, tu hành cũng có tăng trưởng lớn. Nàng vốn là hạng người lương chất mỹ ngọc, khí chất thoát tục, hiện tại dịu dàng mà đứng ngược lại so với Hứa Tiên càng giống người trong Thần Tiên hơn.

Phan Vương chỉ thấy Phan Ngọc một thân huyền y, mi tựa đao khắc, mắt như điểm nước sơn, càng trở nên có vẻ phong thần như ngọc. Ngay cả trong lòng hắn đều có vài phần tán thán, phen phong tư này đã vượt lên trước năm xưa hắn mong đợi rồi. Trong lòng biết được chuyện này hơn phẩn nửa là công lao của Hứa Tiên, cũng không uổng chính mình ở trên triều đường nỗ lực thay hắn chu toàn, liền đem việc trên triều hội giảng thuật một phen.

- Chỉ là vi phụ nghe nói, Lĩnh Nam Bách Việt chi địa, yêu nhân yêu pháp rất nhiều, trong loạn binh, Hứa Tiên chỉ sợ sẽ có chút hung hiểm.

Phan Ngọc cười nói:

- Phụ thân nghĩ nhiều rồi, Hán văn hắn tinh thông đạo pháp, tất nhiên không có việc gì, nói không chừng hắn đã đem phản quân giải quyết.

Phan Vương không tin:

- Đó là mấy vạn người, hắn dù là có chút đạo pháp, lại có thể nào làm được?

Phan Ngọc Phan Ngọc lắc đầu, cũng không có giải thích nhiều:

- Thời gian đã không còn sớm, mời phụ vương sớm đi nghỉ ngơi đi thôi!

Đợi cho tiễn Phan Vương trở lại phòng ngủ, nàng đi qua đi lại vài vòng, nhìn sang sắc trời đen kịt bỗng nhiên sai người chuẩn bị ngựa, rồi lên ngựa đi ra cửa, dựa vào yêu bài liền đi qua vài đạo phường môn.

Huyền y tuấn mã, chạy như bay, chợt gặp một đội nhân mã, người dẫn đầu hô lớn:

- Minh Ngọc.

Phan Ngọc ghìm cương dừng ngựa lại, chắp tay nói:

- Trình Lang Tướng đêm hôm rồi còn muốn đích thân tuần tra ban đêm sao?

Trình Tàng Kiếm nói:

- Phan Lang Trung cũng vẫn chưa đi ngủ sao?

Bằng vào gia sản của hai người, sao lại ở trong Hàn Lâm viện hoang phế thời gian, phảm giai cũng đã không giống như lúc trước nữa. Trình Tàng Kiếm trở lại Kim Ngô Vệ, dựa vào vài món công lao, đã thăng nhiệm Ngũ Phẩm Lang Tướng. Mà Phan Ngọc thì đến Lại bộ đảm nhiệm Văn Tuyển Ti Chủ Sự ngoại trừ nắm bổng lộc của quan viên văn chức, còn chọn lựa quan lại. Chức quan đó là Lang Trung, vừa vặn cũng là Ngũ Phẩm, tự nhiên không phải tri huyện như Hứa Tiên có thể so sánh.

Hai người ngồi trên ngựa mà nói, tự nhiên không rời chuyện binh loạn Lĩnh Nam, nguyên bản triều hội hai người cũng muốn tham gia. Bất quá là quân tình khẩn cấp, không có triệu tập toàn bộ văn võ bá quan, chỉ triệu đến triều đình đại quan vào cung thương nghị.

Một phen nói chuyện với nhau, Phan Ngọc mới biết Trình Tàng Kiếm cũng không phải là tuần tra ban đêm, mà là vừa vặn cũng ra khỏi thành, đi nghênh tiếp sứ tiết người Hồ:

- Từ khi nào sứ tiết người Hồ cần Kim Ngô Vệ đi nghênh tiếp?

Sứ tiết các quốc gia tầm thường đến đây, đều chỉ là giúp những sứ tiết này an bài dịch sở là được, làm sao lại có lễ tiết long trọng như thế. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Trình Tàng Kiếm bất đắc dĩ nói:

- Từ sau khi Nhã Mộc Trà Khả Hãn thống nhất các bộ tộc thảo nguyên, trở thành Đại Hãn. Hôm nay cứ bắt đầu vào đông, người Hồ liên tục xâm phạm biên giới, Lĩnh Nam lại xảy ra chuyện vừa rồi, chỉ mong Hứa huynh hắn bình yên vô sự.

- Yên tâm đi, hắn không có việc gì. Đã như vậy, ta sẽ không làm lỡ hành trình của các ngươi nữa.

Phan Ngọc giục ngựa đứng tránh đường, cùng Trình Tàng Kiếm chắp tay mà cáo biệt.

Trình Tàng Kiếm quay đầu lại nhìn thân ảnh của nàng từ từ biến mất ở trong bóng tối, thấp giọng nói với kỵ sĩ bên cạnh vài câu, kỵ sĩ liền thay đổi phương hướng, nhắm phía Phan Ngọc mà chạy đi. Trình Tàng Kiếm mới lại mệnh lệnh nói:

- Xuất phát!

Phan Ngọc dừng ngựa ở trước cửa một tòa dân cưa bình thường, xuống ngựa đi tới trước cửa, cũng không gõ cửa, liền thấy cửa phòng mở ra, Duẩn nhi gãi gãi đầu vẫn còn đang buồn ngủ, ra mở cửa:

- Ta muốn gặp sư phụ của ngươi!

- Quá muộn rồi.

Duẩn nhi lầm bầm một tiếng, lấy tay day day mắt, lướt qua trận pháp do trúc hải kết thành, đem Phan Ngọc dẫn tới trong đường.

Ngư Huyền Cơ mỉm cười nói:

- Công tử đêm khuya đến thăm, không biết là vì chuyện gì?

Phan Ngọc nhìn trên bàn chuẩn bị trà bánh thỏa đáng, nói:

- Biết rồi còn cố hỏi.

Ngư Huyền Cơ nói:

- Ta cũng không phải không chỗ nào không tính ra, không gì không biết được. Ngươi không nói ta làm thế nào biết được?

Phan Ngọc nói:

- Việc này ngươi nhất định biết, hắn ở Lĩnh Nam tình hình thế nào?

Ngư Huyền Cơ nói:

- Chuyện này ngươi chẳng lẽ không biết? Đó là mười vạn lĩnh binh đem hắn bao vậy, cũng không đả thương được hắn chút nào, có thể có tình hình gì được?

Chuyện lại vừa chuyển nói:

- Bất quá, cũng có chút tai ách nho nhỏ.

Phan Ngọc vội hỏi:

- Có tai ách gì?

- Chờ hắn trở lại, ngươi tự nhiên sẽ biết được.

Phan Ngọc trong mắt sáng ngời:

- Trở lại? Là khi nào?

Ngư Huyền Cơ nhìn nàng, cười mà không nói.

Phan Ngọc tự biết quan tâm quá tất loạn, bị nàng chê cười, liền cười nói:

- Đạo trưởng ngươi mặc dù không phải không gì không biết, nhưng chuyện liên quan đến hắn, lại thật ra rất rõ ràng.

Dáng tươi cười trên mặt Ngư Huyền Cơ bị ngưng lại, trở nên càng phát ra dày đặc. Phan Ngọc cũng là như vậy. Hai người bèn nhìn nhau cười, để Duẩn nhi ở một bên ngủ gà ngủ gật cả người phát lạnh, lầm bầm nói:

- Hai kẻ ngốc!

Nhất thời khiến dáng tươi cười của các nàng bị sững lại, hiện ra thần sắc thẹn quá thành giận, một tả một hữu nắm lấy cái lỗ tai trắng noãn của Duẩn nhi.
Bình Luận (0)
Comment