Hứa Tiên Chí

Chương 80 - Y Bệnh

Từ trên cao nhìn bao quát nam nhân này, cảm giác như bao quát lấy cả thế giới. Khóe môi câu dẫn lộ ra nụ cười, cúi thân xuống, ôm lấy lưng của hắn.

Hứa Tiên cho rằng nàng mệt mỏi, xoay người ôm nàng vào ngực, lẩm bẩm nói:

- Ngủ đi!

Dáng người Vân Yên cao gầy, nằm trong ngực của hắn như hài tử, mềm mại tựa vào ngực Hứa Tiên, lại kéo cánh tay của hắn làm gối đầu, mới an an ổn ổn chìm vào trong giấc mộng.

Hứa Tiên một cước đá văng Dương Tiễn ra. Cười ha hả nói:

- Dương Tiễn tiểu nhi, ngươi có phục không? Cái gì một thành công lực, mười thành còn cũng bị ta đả bại.

Cùng lúc đó, toàn thân tản ra một con ràu, ah không, là bá vương khí.

Dương Tiễn bị thực lực kinh thiên của Hứa Tiên làm giật mình và thuyết phục, nằm rạp trên mặt đất khóc rống lưu nước mắt,

- Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm Hứa huynh, nguyện đem muội muội là Tam Thánh Mẫu gả cho Hứa huynh.

Hứa Tiên mắt hổ trương lên, thân hổ chấn động.

- Lời ấy thật đúng, ngươi muốn làm anh vợ của ta?

Dương Tiễn ngẩng đầu lên, khẳng định lắc đầu, nói:

- Không, ta không muốn làm anh vợ của ngươi.

Trong mắt tuôn ra nước mắt chân thành, nói:

- Ta muốn làm tiểu đệ của ngươi, lão đại, thỉnh ngươi thu ta làm tiểu đệ a! Về sau ta cam đoan, có tiền sẽ cho lão đại tiêu, có thịt cho lão đại ăn. Có quan sẽ cho lão đại làm lớn, có tiểu nữu sẽ cho lão đại thượng, gặp nguy hiểm thì ta sẽ gánh, gặp địch nhân trên mình, kiên quyết không cho lão đại chịu tổn thương.

Hứa Tiên trợn mắt to con ngươi, quát:

- Chuyện này! Yaij sao lại âm tà thế, không phải là nằm mơ chứ?

Sau đó Hứa Tiên đã tỉnh...

Ặc, từ khi tu luyện thành công đến nay, rất lâu không có nằm mơ.

Hứa Tiên nằm trên giường trong chốc lát, hiện tại toàn thân còn có chút đau nhức, ngày hôm qua thật sự hao phí không ít thể lực. Tối hôm qua mới có thể ngủ thật sâu, nằm mơ thấy giấc mộng, nhưng cảm giác lại khá tốt.

Vân Yên không ở bên người, nhưng trong chăn có hương khí của nàng, lưu lại mấy sợi tóc xanh trên gối.

Lúc này Vân Yên đẩy cửa tiến vào, cười nói:

- Phu quân, ngươi tỉnh, Phan công tử đã tới hai lần, nhìn ngươi còn ngủ.

Không phòng không phải không có sơ hở nào, Vân Yên xưng hô Phan Ngọc vẫn là Phan công tử.

Hứa Tiên gật gật đầu, đứng lên nói:

- Yên nhi, giúp ta thay quần áo a!

Mặc chỉnh tề đi ra ngoài cửa, hít sâu một hơi, hôm nay không còn nắng ráo như hôm qua, lúc này có một tầng mây u ám, giống như tuyên cáo mùa đông chưa qua, nhưng thời tiết đã ấm áp hơn rất nhiều.

Phan vương gia trời còn chưa sáng đã vào triều. Phan Ngọc cũng thức dậy luyện võ công, ăn xong buổi sáng, ôn tập bài học, lại bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Hứa Tiên đi tới vuốt ve an ủi Phan Ngọc một phen, sau đó lại kể cho nàng cố sự đêm qua. Liền quyết định tới phủ quận chúa trước, thông báo cho Doãn Hồng Tụ nghe một phen, chuyện đã được giải quyết.

Doãn Hồng Tụ dường như đã thông báo cho người gác cổng rồi, đưa thẳng Hứa Tiên vào nội viện, ngồi trong sảnh chờ trong chốc lát, một đạo thân ảnh màu trắng mang theo thị nữ bước vào trong sảnh, nhưng đó là Nhu Gia công chúa, vừa thấy Hứa Tiên, má đào có chút hồng lên, đôi mắt cũng nhìn sang nơi khác.

Hứa Tiên thi lễ, nói:

- Công chúa điện hạ! Doãn quận chúa đâu rồi?

Nhu Gia công chúa nghe Hứa Tiên đặt câu hỏi, vội hỏi:

- Cái kia, cái này, Doãn, tỷ tỷ nàng...

Nàng chưa từng đối mặt một mình với nam tử nào khác, quả thực không biết nên há miệng như thế nào, nhưng lại không thể không trả lời hắn. Trong khoảng thời gian ngắn vô cùng quẫn bách.

Thị nữ bên cạnh lại không thể không nói thay nàng:

- Quận chúa điện hạ hôm nay sinh bệnh, không cách nào tiếp khác được, cho nên đặc biệt bảo công chúa đi nghênh đón Hứa công tử.

Thị nữ này ngược lại có vài phần tư sắc, cộng thêm tư thế ngạo nghễ, nếu không phải biết rõ, còn tưởng rằng nàng mới là công chúa, Nhu Gia là thị nữ.

Nhu Gia công chúa lúc này mới thở phào, vội vàng gật đầu nói:

- Ân, chính là như vậy.

Cảm kích nhìn qua thị nữ bên cạnh.

Nhưng Hứa Tiên nhạy cảm phát giác được, trong mắt của thị nữ này lộ ra thần sắc khinh thường. Hứa Tiên không khỏi khẽ nhíu mày, thị nữ này hẳn là thiếp thân thị nữ của Nhu Gia công chúa, dám có thần sắc như vậy với chủ nhân, có thể được cho là bất kính. Nhưng cũng hiểu được, cho dù nàng kính sợ hoàng quyền, năm rộng tháng dài, đối với Nhu Gia công chúa vô cùng nhu nhược, cũng khó tránh khỏi có chút lòng khinh thị, hơn nữa ghen ghét, cho nên cuộc sống của công chúa này không khá giả, dù sao ngươi khi dễ nàng, nàng cũng không có dũng khí đi cáo trạng với người khác.

Hứa Tiên đứng lên nói:

- Sinh bệnh sao? Ta đi giúp thăm bệnh nàng một lát.

Nhu Gia công chúa lộ ra sắc mặt vui mừng, vừa muốn nói.

Thị nữ kia đã thản nhiên nói ra:

- Hứa công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài đi trị liệu, sợ sẽ có lời ong tiếng ve. Thân thể công chúa chúng ta là lá ngọc cành vàng, không tiện ngồi lâu với ngài, ngài nên quay về đi.

Cho dù nàng có một chút huyết thống với hoàng thất, hay được hoàng hậu khâm điểm vào hoàng cung chiếu cố Nhu Gia công chúa. Tính tình của Nhu Gia công chúa như thế nào. Nàng cũng không khác gì một người đầy quyền lực, mượn hoàng hậu sủng ái với Nhu Gia, vương công đại thần cũng chưa chắc để vào trong mắt, cho nên vô cùng e ngại Doãn Hồng Tụ, còn sợ một tiểu cử nhân như Hứa Tiên một ít tiểu cử nhân sao, trong nội tâm lại chén ghét Hứa Tiên tiếp cận Nhu Gia công chúa, cho nên mới dám nói ra những lời này. Trên mặt Nhu Gia công chúa xuất hiện vẻ mất mát, cúi đầu xuống.

Hứa Tiên lại không thèm nhìn thị nữ, chỉ cười nói với Nhu Gia công chúa:

- Chúng ta đi thôi, đi xem nàng đã xảy chuyện gì. xem tại TruyenFull.vn

Rồi sau đó trực tiếp đi vào nội viện, hắn đi qua một lần, cho nên biết đường đi.

Nhu Gia công chúa sững sờ ngẩn người, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua thị nữ đang giận xanh mặt ở bên cạnh, đã thấy Hứa Tiên đi xa, cắn cắn hàm răng vội vàng chạy chậm đuổi kịp bộ pháp của Hứa Tiên, trên đường thị vệ thấy có công chúa đi vào, cho nên nhanh chóng quỳ xuống thi lễ.

Hứa Tiên cùng Nhu Gia công chúa đi vào nội viện, đứng chờ bên ngoài tĩnh thất một chút, sớm có thị nữ đi vào bẩm báo, qua trong chốc lát trở về thông báo nói: - Quận chúa bảo Hứa công tử cùng công chúa điện hạ đi vào.

Hứa Tiên đi vào trong khuê các, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, áp đảo hương khí son phấn.

Trong phòng có lò sưởi, nhiệt độ như mùa hè, Doãn Hồng Tụ còn đang đắp chăn dầy. Mặc áo trắng mỏng, nằm ở trên giường. Tóc mai rối bù, mái tóc dài chảy xuống vai; son phấn không nhuộm, ngọc dung hàm buồn, nhìn thấy Hứa Tiên tiến vào, trong đôi mắt như hoa đào hiện ra nét xấu hổ, nhưng nhanh chóng xuất ta tư thái xinh đẹp như thường ngày, nhưng trên lông mày lại trắng bệnh, vừa nhìn đã biết bị bệnh, làm co khí chất của nàng có thêm vài phần nhu nhược.

Nàng vốn không bao giờ gặp người ta khi có bộ dáng như thế này, chớ nói chi là nam nhân, nhưng Hứa Tiên dùng thân phạn đại phu tiến vào, hơn nữa nàng cũng có suy nghĩ khác.

Dù sao trước kia đã gặp hắn không ít lần, cũng không kém gì một lần nữa. Nhờ đại phu nào khác, còn không bằng cầu trợ hắn. Hơn nữa nàng cũng thật sự muốn biết, chuyện phó thác cho Hứa Tiên, rốt cuộc như thế nào.

Nhu Gia công chúa đi tới bên cạnh giường của Doãn Hồng Tụ, ngồi xuống, cầm chặt bàn tay như nhọc của Doãn Hồng Tụ, nói:

- Tỷ tỷ, ngươi cảm giác như thế nào rồi?

Doãn Hồng Tụ nắm tay của nàng, nhìn Hứa Tiên gật đầu nói:

- Hứa công tử, lại để ngài chê cười rồi.

Hứa Tiên thấy thần sắc bệnh hoạn của Doãn Hồng Tụ, trong nội tâm cảm thấy quái lạ, hôm qua chỉ là cảm mạo nhẹ mà thôi, tại sao chỉ qua một ngày là biến thành như vậy. Cũng không khách khí, ngồi xuống ghế dựa, ngồi bên cạnh giường, hỏi: - Tại sao biến thành như vậy?

Doãn Hồng Tụ vô lực cười cười nói:

- Trăng đêm qua thật đẹp, nhịn không được tận dụng thời gian một phen, khục khục, không nghĩ tới lại bệnh nặng hơn như thế này.

Xen lẫn tiếng ho khan, âm thanh hơi có chút khàn khàn.

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Tận dụng thời gian, quận chúa thật sự có nhã hứng a.

Bản thân có bệnh trong người, lại một lần nữa bị cảm lạnh, bệnh càng thêm bệnh, sẽ biến thành bộ dạng như vậy, thật sự không chút kỳ quái gì. Cũng có thể đoán được, thần kinh của nàng căng thẳng thế nào, lo lắng tên tặc kia lại tới, cho nên mới ngủ không được. - Chuyện ngươi nhờ ta làm, ta đã giải quyết thỏa đáng, sau này ngươi cứ yên tâm đi.

Thần sắc Doãn Hồng Tụ chấn động, vội vàng cho tỳ nữ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ, ngồi dậy, hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra? Là người nào?

Lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cho nên nằm lên gối bông, ho khen liên tiếp.

Hứa Tiên lắc lắc đầu nói:

- Ta thấy nên chữa bệnh cho ngươi trước a! Công chúa điện hạ, có khăn không?

Doãn Hồng Tụ cũng đã duỗi cổ tay trắng, nói:

- Không cần, ngươi trực tiếp bắt mạch cho ta là được.

Dù sao lúc trước cũng bị hắn đụng vài lần rồi. Ở đây cũng không có người ngoài, cần gì phải làm bộ làm tịch. Đương nhiên, nàng vào thời điểm này, còn không phát giác được, suy nghĩ này của mình nguy hiểm tới cỡ nào.

Hứa Tiên xuyên việt nhiều năm, mặc dù cũng bị nhiễm tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng dù sao cũng không phải là ý tưởng thâm canh cố đế. Doãn Hồng Tụ không ngại, hắn cũng không nói cái gì, cho nên cứ bắt mạch cho Doãn Hồng Tụ, chỉ cảm thấy mạch của nàng quả nhiên bị suy yếu nặng, liền rót linh lực vào trong cơ thể của nàng.

Sở dĩ hôm qua hắn không trực tiếp dùng linh lực trị liệu cho Doãn Hồng Tụ, là vì bản thân Doãn Hồng Tụ không có bệnh, nghỉ ngơi thật một đêm là khỏi hẳn, hắn cũng không muốn bày ra lực lượng của mình quá mức, nhưng hôm nay Doãn Hồng Tụ bệnh thành như vậy, cho nên không chú ý quá nhiều.

Doãn Hồng Tụ chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm tiến dũng mãnh vào trong cơ thể, thống khổ trên cơ thể giảm bớt không ít, ngay cả đau đầu cũng giảm đi rất nhiều. Cổ tay trắng bị hắn nắm trong tay, có nhiệt độ truyền ra. Nhìn qua dung nhan của Hứa Tiên, vừa sợ vừa cảm kích, lại có tí ti điềm mật, ngọt ngào, suy nghĩ rất kỳ quái, trong nội tâm trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút mờ mịt, không biết có tư vị gì.

Người đang đau bệnh, tâm linh đặc biệt yếu ớt, rất dễ dàng sinh ra tâm tình ỷ lại vào người chiếu cố mình, Doãn Hồng Tụ cũng không ngoại lệ. Huống chi nàng vốn có chút tình ý với Hứa Tiên, tuy nhiên đã quyết định đứt đoạn, nhưng tính tình của nàng không phải là người quả quyết. Nhưng vào lúc này, những tình cảm bị chém đứt ấy, giống như ngó sen, đã đứt lại kết nối, tâm tình vô cùng phức tạp.

Hứa Tiên không chú tâm tới sắc mặt của nàng, sau khi rót linh lực vào không sai biệt lắm, bệnh của Doãn Hồng Tụ cũng tốt hơn phân nửa.

Hứa Tiên thu tay lại nói:

- Tốt.

Thân thể là rất phức tạp, chỉ dựa vào linh lực bên ngoài, khó có thể khỏi hoàn toàn, thiểu sức miễn dịch của bản thân là không được.

Doãn Hồng Tụ phục hồi tinh thần lại, cũng áp chế cảm xúc, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thân thể giống như đã khỏe hẳn, ngồi thẳng dậy, nói: - Đa tạ Hứa công tử.

Chỉ cảm thấy chăn quá nóng, thuận tay bỏ chăn ra.

Hứa Tiên lại sững sờ, Nhu Gia công chúa ở bên cạnh cũng sững sờ. Vừa rồi có nhiều thái dương chi lực rót vào, cho nên thân thể Doãn Hồng Tụ cũng đổ nhiều mồ hôi, áo mỏng sũng nước, dán lên thân thể mềm mại, đường cong của nàng nổi rõ lên, thân thể mềm mại chín mọng cũng xuất hiện, lờ mờ có thể nhìn thấy làn da bên dưới, lộ ra cực kỳ hấp dẫn. - Ah!

Doãn Hồng Tụ thét một tiếng kinh hãi, vội vàng đắp chăn, xấu hổ giống như muốn nhỏ máu. Thời điểm này không biết nên nói cái gì cho đúng, mà tâm tình của nàng cũng chấn động không thôi, một màn vừa rồi, ngược lại giống như mình cố ý cho Hứa Tiên nhìn thấy vậy.

Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến, đây có được tính là phúc lợi hay không?

Hứa Tiên bước ra ngoài cửa, đi qua đi lại vài vòng. Thẳng đến khi nghe Doãn Hồng Tụ nói:

- Hứa công tử. Ngươi vào đi!

Lúc này mới vào phòng.

Doãn Hồng Tụ đã mặc quần áo, ngay cả giường chiếu cũng thu thập một phen, cũng lưu loát hơn rất nhiều. Nhưng nét ửng đỏ trên má ngọc vẫn chưa hết, thực sự thoải mái mời Hứa Tiên ngồi xuống, hỏi: - Hứa công tử, không biết làm sao tìm ra được tên tặc đó?

Nhu Gia công chúa ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc hiếu kỳ.

Hứa Tiên cũng nói đại khái chuyện xảy ra ở miếu Nhị Lang thần hôm qua, cũng bỏ bớt đi chuyện của Nhị Lang thần, miễn cho chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, chỉ nói chính mình bắt giết Tôn Thần Thông, bảo Doãn Hồng Tụ yên tâm.

Doãn Hồng Tụ chân thành nói:

- Cảm ơn ngươi.

Chính mình vốn phải cảm ơn hắn, nhưng vẫn phiền toái hắn, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ. Trong mắt Nhu Gia công chúa hiện ra nét sợ hãi thán phục.

Hứa Tiên nói:

- Nếu không có chuyện gì khác, ta cũng cáo từ trước.

Hắn đã có hẹn với Phan Ngọc rồi, bảo nàng dạy cho mình đọc sách, cách kỳ thi mùa xuân không có nhiều thời gian, nếu như không ra sức học hành một chút, sợ rằng sẽ rớt kỳ thi xuân.

Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ hơi có chút không bỏ được, sau đố cảm thấy rùng mình, tại sao mình lại như thế, chẳng lẽ còn có ý nghĩ xằng bậy hay sao? Vội vàng thu liễm tâm tư, nói lời cảm tạ với Hứa Tiên. Đứng dậy tiễn ứa Tiên rời đi.

Hứa Tiên cũng nói:

- Ngươi bệnh còn chưa khỏi, không nên đi ra ngoài mới tốt. Đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt là được, ngày mai sẽ khỏi hẳn đấy, nếu lại tận dụng thời gian, thì phải gọi ta tới đấy.

Lại nhìn Nhu Gia công chúa mỉm cười, nói:

- Công chúa điện hạ, nếu có cái gì không thoải mái, cũng có thể triệu hoán tại hạ.

Nhu Gia công chúa đang thất thần, không nghĩ tới Hứa Tiên lại nói chuyện với mình, vội vàng hấp tấp đáp:

- Ah, tốt!

Mắt thấy Hứa Tiên sắp rời đi, Doãn Hồng Tụ ma xui quỷ khiến nói một câu:

- Đợi cho ta khỏi bệnh, muốn mời Hứa công tử đến đào viên ngắm hoa...

Nói tới đây, mặt đã đỏ hồng. Yên lặng mà thầm nghĩ: chúng ta là bằng hữu, có mời cũng không có gì lớn.

Bình Luận (0)
Comment