Thất Sát nói:
- Chúng ta có thể ra bên ngoài thành luyện, đợi nàng triệu hoán.
Dù sao người tu hành cũng không cần ăn uống ngủ nghỉ a.
Tham Lang hô to nói:
- Ngồi xuống! Ngươi ít nói câu này ra khỏi miệng nhé, chúng ta khó có được một lần hạ giới, chẳng lẽ đổi địa phương ngồi luyện công? Tính toán, các ngươi chỉ biết làm như vậy. Ta cuối cùng cũng biết rõ, Sát Phá Lang vì cái gì được gọi là rung chuyển, bởi vì mang theo các ngươi, ta mới thấy rung chuyển, nếu trông cậy vào các ngươi. Ngày mai, những người ở trên trời sẽ biết rõ, Sát Phá Lang tam đại sát tinh đến thế gian, lưu lạc trên đầu phố Trường An, chẳng phải bị người ta cười chết sao?
Thất Sát bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt Phá Quân lộ ra thần sắc cười khổ.
Thời điểm đi qua một hàng bán bánh nướng, Tham Lang hoa ngôn xảo ngữ một phen, dùng một đòng tiền đổi lấy bánh nướng, lão bản bán bánh nướng còn nói:
- Cảm ơn ah!
Tham Lang vung tay lên, tỏ vẻ không cần cám ơn. Hung hăng cắn một ngụm bánh nướng, nói:
- Rất lâu không ăn đồ ăn nhân gian, các ngươi có muốn nếm thử hay không? Hương vị cũng không tệ lắm.
Kết quả là, ba người đều chia nhau một khối, vừa ăn, vừa chú ý người đi đường.
Phá Quân nhìn qua nhiều loại hoa giống như gấm ở thành Trường An, nói:
- Còn nhớ rõ lúc trước, chúng ta phụ tá Hạng Võ mang binh đánh vào Lạc Dương, khi đó nơi này có tình cảnh rất phồn hoa, hôm nay thật sự là thương hải tang điền, mây khói thoáng qua.
Tham Lang nói:
- Tốt xấu gì cũng đã qua rồi, lại nhập thế, nói không chừng lại có cơ hội lập công.
Thời điểm này, đột nhiên phía sau có tiếng xe ngựa dồn dập, một chiếc xe ngựa bốn khung quý giá, từ phía sau chạy tới. Mà ba người bọn họ đi ở giữa đường, vừa vặn cản đường đi.
Xa phu không kiên nhẫn quát:
- Phía trước còn không mau cút đi, chó ngoan không cản đường, đi chậm một bước, cho các ngươi nếm thử roi của ta.
Sau đó vung rơi về phía trước, ở giữa không trung có tiếng xé gió, cũng không đến mức đánh người.
Phá Quân cùng Thất Sát không có ý định nhường đường, tính tình của bọn họ, sao có thể cúi đầu với phàm nhân chứ! Tham Lang không giận mà vui, vội vàng bỏ miếng bánh nướng còn lại vào miệng, nuốt vào bụng!
Xa phu cực kỳ cường tráng, trên mặt có chồm râu dài, thấy bọn họ vẫn đứng ngueyen tại chỗ, thầm mắng một tiếng người chết, trường tiên trong tay vung mạnh ra, đánh thẳng vào Tham Lang. Trong đó cũng ẩn hàm nội lực, lực lượng vô cùng lớn, đánh vào thân người, lập tức có kết cục da thịt bong tróc.
Tham Lang vui vẻ càng thêm nồng đậm, mắt thấy cây roi kia sắp đánh lên người. Bỗng nhiên bên cạnh có một thân ảnh, khẽ vươn tay nắm cây rơi vào trong tay. Tham Lang nhìn qua, là một người có thân hình trẻ tuổi, tướng mạo không coi là thần kỳ, nhưng đôi mắt sáng như nhật nguyệt, vô cùng kỳ dị.
Hứa Tiên trở lại trong thành, vốn định trực tiếp quay trở về Phan vương phủ. Ở giữa không trung xa xa, đã nhìn thấy dưới mặt đất có một màn này.
Trên xe ngựa này có khắc long văn, trong xe đương nhiên là hoàng thân quốc thích. Xa phu hiển nhiên là là người có luyện qua võ công, lại không kém, có thể dùng xa phu như thế, sợ rằng không phải quyền quý bình thường, nếu như ba người này gây vào, sợ rằng có chỗ không hay.
Với tính tình của hắn, đương nhiên không thể đứng yên không nhìn tới, đang muốn xuống dưới khuyên bảo, đã thấy phu xe kia không quan tâm mà rút roi đánh tới, lại còn dùng nội lực.
Trong nội tâm Hứa Tiên tức giận, tiến lên cằm chặt cây roi, rồi sau đó kéo mạnh một cái.
Tên xa phu có chòm râu dài kia, thấy có người bắt được cây roi của hắn, trong lòng giận dữ, lại biết đối phương là người luyện võ, đang muốn phát lực cướp đoạt, lại không kịp phản ứng, cảm giác cây roi trên tay có sức lực to lớn truyền tới.
Thân thể hai trăm cân bay bổng lền, trùng trùng điệp điệp rơi vào ven đường, phát ra âm thanh ầm ầm
Hứa Tiên quay đầu nhìn ba người Tham Lang, nói:
- Các ngươi nên đi nhanh lên đi.
Chính mình ngược lại không sao cả, dù chọc thị phi. Tự tin có thể gánh được, cho nên không muốn bọn họ bị dính vào.
Pháp môn Tinh Túc Hải thiên về ẩn nấp, đạo hạnh càng cao, ẩn nấp càng tốt. Ba người Sát Phá Lang trong mắt Hứa Tiên, không có gì khác so với người bình thường. Mà Sát Phá Lang lại có thể cảm nhận được khí tức của Hứa Tiên, không phải vì đạo hạnh của bọn họ cao hơn xa Hứa Tiên, mà là vì chủ tinh mặt trời phát thái dương chi lực vô cùng nồng đậm, mang tới áp lực cho ba người bọn họ.
Phá Quân cùng Thất Sát liếc nhau, cũng không nói lời cảm tạ nào hết, cứ như vậy quay người trực tiếp rời đi, bộ pháp vẫn không nhanh không chậm như trước.
Tham Lang thì hơi nhíu mày, rồi lại cười rộ lên, chắp tay nói:
- Đa tạ huynh đài cứu giúp.
Hứa Tiên đẩy đẩy hắn, nói:
- Ngươi đi nhanh đi! Bọn chúng sắp tới.
Tham Lang lộ ra thần sắc khó hiểu.
- Tại sao phải đi chứ? Không phải ngươi thắng sao?
Lại muốn quan sát Hứa Tiên nhiều hơn một chút.
- Đứng lại!
Những tên hộ vệ kỵ sĩ đi theo bảo hộ thấy tình cảnh tên xa phu bay đi thì ngây ngẩn cả người, lúc này đã phản ứng kịp, phóng ngựa vây quanh, đem Tham Lang cùng Hứa Tiên vây quanh ở trung tâm, nếu đối mặt với người bình thường, đã sớm xông lên đồng loạt, bắt lại tranh công với chủ nhân của mình, nhưng nhìn thấy thủ đoạn vừa rồi của Hứa Tiên, mới không dám tùy tiện làm việc.
Tham Lang vẫn bộ dáng tiêu sái không thèm quan tâm như trước kia, trong con mắt xuất hiện vài phần ý tứ xem náo nhiệt.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Tại hạ Hứa Tiên, không biết là vị quý nhân nào trong xe, có thể ra gặp mặt hay không?
Hộ vệ om sòm, hét lên:
- Bằng ngươi cũng muốn gặp điện hạ của chúng ta.
- Cái tên này dường như đã nghe ở nơi nào rồi?
- Bắt hắn lại thẩm vấn một lúc là rõ thôi.
Vừa nói đám hộ vệ lại khống chế tuấn mã xiết chặt vòng vây.
Trong mũi của ngựa phun ra khí nóng, Hứa Tiên chau mày. Nhìn qua xe ngựa vẫn im ắng, càng nhíu mày, duỗi tay nắm chặt cổ tay của Tham Lang, dắt hắn đi ra ngoài. Những con tuấn mã ngăn cản ở trước mặt của hắn, không khỏi tránh đường cho hắn đi, mặc cho những kỵ sĩ kia khống chế thế nào cũng vô dụng. Nhao nhao rút đao trên người ra, lớn tiếng mắng chửi, ánh đao bay múa, hàn khí lành lạnh.
Phu xe kia hung hăng trừng mắt với Hứa Tiên, nhưng không dám cản đường, mà là đi vào bên cạnh xe ngựa,
Tham Lang bị hắn kéo đi, không cam lòng nói:
- Này, lúc này đi, ngươi không đánh bọn chúng sao?
Hứa Tiên đối với bộ dáng e thiên hạ không loạn này của hắn, cảm thấy có chút không vui, hơn nữa bộ dáng cảm tạ vừa rồi của hắn, cũng không có thành ý gì. Buông cổ tay của hắn ra, nói: - Ngươi đánh bọn chúng đi.
Phối hợp đi ra ngoài. Tham Lang rất muốn trở về đánh đám người kia một trận, nhưng ngẫm lại, nên đuổi theo bước chân của Hứa Tiên, nói liên miên:
- Này. Ngươi luyện tập võ nghệ, công lực không kém nha...
Lúc này, bỗng nhiên xa phu quát lên:
- Điện hạ của chúng ta cho mời, thỉnh Hứa công tử tiến vào trong xe nói chuyện.
Bước chân của Hứa Tiên dừng lại, đã xưng là " điện hạ ", hẳn là hoàng tử, hơn nữa còn là hoàng tử có thực quyền. Khó trách lại hung hăng càn quấy như thế, không, cái này cũng không tính là hung hăng càn quấy, nếu như dùng thân phận này ở hiện đại, thì xe ngựa này, nói không chừng sẽ cán nát người nào dám cản đường của nó.
Hắn đang tự định giá có nên tiến lên gặp mặt hay không, quay đầu lại đã thấy tên thiếu niên tuấn mỹ kia chạy tới bên cạnh xe ngựa, còn làm ra vẻ mặt hưng phấn mời hắn. - Này, mau tới đi, có xe ngựa xa hoa để ngồi đấy.
Hắn đã nhiều năm rồi không có ngồi xe ngựa. Trong mắt của những kỵ sĩ chung quanh hiện ra nét kinh thường, quả nhiên là tiểu tử nông thôn chưa thấy qua các mặt của xã hội a.
Hứa Tiên cảm thấy mình quá đau đầu, khẽ vỗ cái trán, bỏ đi, bỏ đi, có thể biến chiến tranh thành tơ lụa không còn gì tốt hơn, cho nên đi theo Tham Lang vào trong xe ngựa.
Không gian trong xe rộng lớn, không có cảm giác chật hẹp bó buộc như xe nưựa bình thường. Hơn nữa bố trí rất là hoa mỹ thoải mái dễ chịu, trên vách của xe ngựa còn có một cái lò sưởi nhỏ, đang phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu sáng trong xe.
Hứa Tiên đã thấy một công tử áo đỏ đang ngồi dựa vào ghế dựa, đang nhìn mình, hỏi:
- Ngươi chính là Hứa Tiên?
Hứa Tiên thấy công tử áo đỏ này lông mày dài và nhỏ, tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín. Đang mặc cẩm tú, eo quấn đai lưng ngọc, quý khí còn lộ ra một chút kiêu căng, đặc biệt là một khối bàn long ngọc bội bên hông, càng làm cho Hứa Tiên xác định phỏng đoán của mình, bởi vì thứ này, hoàng thân quốc thích cũng không dám tùy tiện mang vào. Bên cạnh công tử áo đỏ có một mỹ nữ đang ngồi, nhìn qua Hứa Tiên, lại đem ánh mắt rơi vào người Tham Lang, không thể nghi ngờ thiếu niên này rất đẹp trai, cho nên có lực hấp dẫn với nàng.
Tham Lang tùy tiện ngồi trong xe, còn không đợi Hứa Tiên đáp lời, đã vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói:
- Đến đây, ngồi ở chỗ này!
Hứa Tiên thấy khuôn mặt của hắn vui vẻ, cũng không muốn đắc tội vị điện hạ này, bởi vì đó là chỗ cho khách quý của hoàng tử.
Mục quang của công tử áo đỏ này lóe lên, thời điểm nói chuyện với mình, không muốn người ta cự tuyệt.
Hứa Tiên đối với nô bộc của hắn hung hăng càn quấy, không có cảm tình gì, tùy tiện xông thi lễ với hắn, an vị ngồi bên cạnh Tham Lang.
Công tử áo đỏ thấy Hứa Tiên vô lễ thì không vui, còn tưởng rằng hắn không nhận ra thân phận của mình. Cho nên thản nhiên nói:
- Ta họ Chu, trong nhà gọi là Hành Tam.
Vừa nói, lại cầm một khối bàn long ngọc bội vào tay, đây đã là ám chỉ rõ ràng, hắn đã vô số lần được nhìn thấy, khi hắn nói ra những lời này, dù người có biểu lộ vốn kiêu ngạo cỡ nào, lập tức hóa thành kinh sợ, thậm chí khúm núm.
Có người càng không dám vạch trần thân phận của hắn, mà muốn nhờ vả chút quan hệ với hắn. Tình cảnh này tập mãi thành thói quen, hắn cho nên hắn cũng nghĩ Hứa Tiên hiện giờ cũng có biểu lộ như những người hắn nhìn thấy.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Nha. Thì ra là tam điện hạ, ngưỡng mộ đã lâu.
Tuy trong miệng nói ngưỡng mộ đã lâu, nhưng hoàn toàn không có chút kính sợ hay lo âu cái gì.
Trong lòng tam hoàng tử giận dữ, đúng là cuồng sinh không biết trời cao đất rộng, cũng chỉ làm ra vài bài thơ mà thôi, sao dám lãnh đạm với ta như thế.
Nhưng nghĩ đến hắn rất thân với Phan gia, cho nên áp cỗ tức giận này xuống. Trong triều gần đây, Lương vương một bị bệnh, Phan gia vốn lung lay, bỗng nhiên chấn hưng, hơn nữa đối với cao thủ tiến vào Lương gia, lại nhìn thấy thảm trạng của Lương vương, trong lòng còn sợ hãi. Cho nên nói bóng nói gió với Phan vương một hồi, Phan Chương cũng chỉ cười mà không nói. Mà Phan Chương chấp chưởng bộ binh nhiều năm, không phải là người dễ trêu chọc, cho nên nhắc nhở Lương vương, chớ để náo tới mức ngọc thạch câu phần, không duyên cớ kính ý với hắn thêm ba phần.
Tam hoàng tử vừa suy nghĩ trong xe một lúc, có phải nên cải biến thái độ với Phan gia, từ khi Phan gia lâm vào nguy cơ đến nay, hắn đã lâu không giao tế với Phan Ngọc, có lẽ gặp kỳ ngộ hôm nay, nên triệu Hứa Tiên vào trong xe, dụng tâm lôi kéo hắn một phen, nhưng không nghĩ tới hắn không tán thưởng. Cho nên mưu kế đại loạn, trong lòng của hắn suy nghĩ ngàn vạn, nhưng trên mặt bất động thanh sắc, không biểu lộ ra cái gì.
Tham Lang cũng ôm quyền nói:
- Thì ra là Chu công tử, kính ngưỡng đã lâu, mọi người quen như vậy, không bằng chúng ta bảo ngươi thứ tư, ồ, ngươi không thích ah, gọi là tam nhi. Tam nhi, ha ha, thật là dễ nghe, không cần cám ơn ta. Nếu muốn cảm tạ, cho bảy tám trăm lượng bạc là đủ.
Hắn nói vụn vặt xong, trong nội tâm lại có chút vui mừng, xem hoàn cảnh hôm nay, chẳng những không cần đi theo hai cây đu đủ kia ra ngoài thành luyện công rồi, còn có thể xem náo nhiệt một hồi.
Tam nhi?
Bỗng nhiên trong xe yên tĩnh lại, sắc mặt tam hoàng tử co rúm lại, chuyện này không thể nhẫn a!
Biểu lộ của Hứa Tiên có chút cổ quái, muốn cười nhưng vẫn nhịn xuống, thấp giọng quát lớn:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Tham Lang làm ra vẻ mặt vô tội..
Mỹ nữ tươi đẹp kia dùng thần sắc lo lắng nhìn qua Tham Lang, nàng là người ở gần, cho nên nhìn thấy thủ đoạn của tam hoàng tử, nhìn thấy thiếu niên như ngọc kia, nếu gặp bất trắc, cũng không tốt chút nào. Nàng đang tự định giá, đã thấy Tham Lang nhìn nàng mỉm cười, bộ dáng tuấn tú làm cho tim của nàng nhảy loạn, không khỏi cúi đầu.
Tuy biểu lộ của tam hoàng tử là "Ta muốn nổi đóa", nhưng sự thật chứng minh, dưới hấp dẫn của quyền lực, lực nhẫn nạy của hắn là siêu cường, tam hoàng tử ngượng ngùng cười cười, nói: - Các ngươi nên gọi ta là tam công tử a! Người trong kinh đều gọi như vậy.
Đương nhiên, trong lòng đang mắng một trăm lượt, sau khi mình có được hoàng quyền, nhất định phải dẫm Hứa Tiên dưới chân, nghiền tên Tham Lang này thành tro, không thể không nhịn vào lúc này. Nghĩ như vậy, trong nội tâm cũng có chút khoan khoái dễ chịu một ít. Sự thật cũng chứng minh, ý âm quả nhiên rất trọng yếu!
Tham Lang kinh ngạc, chuyện này cũng có thể nhẫn? Hắn đã làm tốt chuẩn bị, đại náo một hồi. Mấy trăm năm không xuống hạ giới, trình độ vô sỉ của phàm nhân, dường như đề cao hơn.
Hứa Tiên trừng liếc Tham Lang bên cạnh, nhìn tam hoàng tử, nói:
- Hoàng tử điện hạ, ngài đang đi nơi nào? Chuyện này, có nên cho vị huynh đệ này xuống trước hay không!
Tam hoàng tử lại cười nói:
- Ta đang muốn đi Phù Dong Viên, ở đó có mấy vị bằng hữu cùng đối ẩn, Hứa công tử có thể nể mặt đi cùng không? Vị tiểu huynh đệ này, cũng không ngại cùng đi một chỗ!
Nếu hắn càng nhẫn nhịn, tương lai sẽ trả thù càng tàn khốc! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Còn không đợi Hứa Tiên nói chuyện, Tham Lang đã cười rộ lên, nói:
- Tốt, Phù Vong Viên đúng không, không biết ở đó có gì thú vị?
Hắn đã già mà thành tinh, cho nên nhìn rõ tâm tư của tên tam hoàng tử này, nếu bánh nướng đã đưa tới cửa, không có đạo lý không ăn.