Hứa Tiên Chí

Chương 89 - Mây Mưa

Đi ra cửa.

Vân Yên cười và thì thầm với Hứa Tiên:

- Phu quân, tối nay ngươi sẽ được hoàn thành tâm nguyện, trái ôm phải ấp.

Hứa Tiên mạnh mẽ xoay người, áp nàng dưới thân, nói:

- Trái ôm phải ấp như thế nào đủ?

Vân Yên nhạy cảm cảm giác được thân thể của hắn biến hóa, đụng trúng thân thể được mấy lớp quần áo của nàng che chắn, trong nội tâm của nàng hoảng hốt, đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, âm thanh như muỗi kêu, nói: - Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được tỷ muội khác, ta tùy ngươi ưa thích là được.

Hứa Tiên cười nói:

- Ta biết ngaên nhi nghe lời nhất.

Cúi đầu hôn lên cổ thon dài của nàng, nhẹ nhàng hôn lên, lập tức cái cổ trắng nõn, nhiễm một tầng đỏ tươi.

Vân Yên "Ưm" một tiếng, thở hào hển. Hứa Tiên thò tay cởi bỏ đai lưng của nàng, lại cởi áo của nàng ra, cho đến khi thân thể mềm mại của nàng bày ra trước mặt, nàng giống như con dê con, da thịt lóe sáng, hai điểm đỏ thẫm theo hô hấp rung rung lên.

Xúc giác mềm mại làm cho nội tâm của Hứa Tiên đại động, Vân Yên nói:

- Phu quân, đừng, chờ một chút Phan công tử còn tới.

Hứa Tiên đương nhiên sẽ không làm cho nàng khó chịu, vuốt vuốt bộ ngực đẩy đà của nàng, cười nói:

- Đi tắm rửa trước đi

Nói xong liền ôm ngang người của nàng, đi vào gian phòng bên kia.

Gian phòng bên kia, dùng bình phong ngăn cách, có một nhà trắm công cộng do cẩm thạch điêu khắc, chỉ cần đẩy đầu rồng bằng đồng, sẽ có nước ấm rót vào bên trong, tương tự với công nghệ của đời sau. Nhưng đằng sau phương tiện đơn giản này, lại hao tổn công sức của vô số người ngày đêm nấu nước nóng. Sau đó dùng ống trúc dẫn vào tất cả gian phòng.

Hứa Tiên thử xem nước ấm, bỏ Vân Yên vào. Rồi sau đó cũng cởi quần áo, nhảy xuống nước, ôm Vân Yên vào trong ngực.

Phan Ngọc trở lại phòng, nghỉ trong chốc lát, sau đó thổi tắt các ngọn nến, đang muốn theo cửa sổ tiến vào trong phòng của Hứa Tiên, bỗng nhiên nghe được âm thanh đập cửa.

Phan Ngọc đi ra mở cửa phòng, đã thấy chính là Mỹ Cơ của tam hoàng tử, đang dịu dàng đứng trước mặt của nàng.

Mỹ Cơ ngọc diện hồng nhuận phơn phớt ướt át, nói:

- Phan công tử, điện hạ nhà ta bảo ta qua thị tẩm cho ngài, đêm lạnh tịch mịch, cố ý, cố ý cho ta làm ấm giường cho công tử.

Thị nữ khác trong hành lang vô cùng xấu hổ nhìn Phan Ngọc, nhưng lệnh của tam hoàng tử không thể làm trái, khá tốt Phan Ngọc cũng làm cho nàng chán ghét, ngược lại có vài phần ưa thích.

Phan Ngọc phất phất tay nói:

- Không cần, ta muốn ngủ, ngươi trở về đi!

Mỹ Cơ vội vàng quỳ xuống, nói:

- Thỉnh công tử ngàn vạn không nên từ chối, bằng không thì điện hạ nhất định sẽ trách phạt thiếp thân.

Trong mắt có nước mắt chảy xuống, nàng rất e ngại tam hoàng tử.

Phan Ngọc vội vã cùng Hứa Tiên gặp gỡ, có vài phần không kiên nhẫn nói:

- Ta nói không cần.

Mỹ Cơ tiến lên một bước, đi vào trong phòng, cắn răng một cái vạch trần cầu nhung trên người, bên trong không mảnh vải che thân, bày ra thân hình hấp dẫn ngạo nhân.

Phan Ngọc lại nhíu mày, loại tình huống này, đúng là không dễ dàng cự tuyệt, lãnh đạm nói:

- Ngươi trước vào đi!

Mỹ Cơ cảm kích nói:

- Cảm ơn Phan công tử.

Bề bộn bao bọc thân thể lại. Đi vào trong phòng.

Phan Ngọc đóng cửa phòng, nói:

- Mấy ngày gần đây ta luyện công tới chỗ khẩn yếu quan đầu, không thể hành lạc, ngươi một mình ngủ ở đây một đêm đi.

Nói xong trở về giường ngồi xuống đả tọa, lời này cũng không hoàn toàn nói ngoa. Mặc dù nàng đã khơi thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng dù sao cũng mượn nhờ ngoại lực, vẫn có rất nhiều chỗ chưa đủ, mấy ngày nay nàng chuyên môn tu hành củng cố, muốn thông hiểu đạo lý của nội lực. Đợi thời điểm tu hành, mới có thể làm chơi ăn thật.

Trong nội tâm Mỹ Cơ lúc này rất thoải mái, nhưng có chút không vui, cho nên nói lời cảm tạ, đi vào bên giường, cởi cầu nhung trên người ra, lấy thân thể xích lóe nhìn qua Phan Ngọc, đã thấy nàng chỉ ngồi trên giường mà thôi, cũng không hỏi mình cái gì, mới rút vào giữa giường.

Hứa Tiên cùng Vân Yên ở trong phòng thấy Phan Ngọc lâu rồi không vào, dùng Thông Thiên Nhãn nhìn qua vách tường ngăn, mới biết được tình cảnh của Phan Ngọc, truyền âm nói: - Minh Ngọc, làm sao vậy?

Nội lực dễ dàng xuyên thấu vách tường cách trở. Lọt vào tai của Phan Ngọc.

Phan Ngọc cũng dùng truyền âm nhập mật giải thích một phen, Hứa Tiên nói:

- Đợi nàng thiếp đi, ta điểm huyệt ngủ của nàng ta.

Phan Ngọc ngẫm lại nói:

- Hán Văn, ta thấy mình nên chuyên tâm tu hành a.

Hôm nay tiếp xúc với Hứa Tiên một phen, tâm thần càng khó kiềm chế, thoạt nhìn Vân Yên nói thực, trước khi mình Trúc Cơ thành công, nên hạn chế thời gian ở cùng với hắn, hơn nữa ba người ở cùng một chỗ, cảm giác thật sự quá kỳ quái, nàng cũng không nắm chắc chính mình không ghen.

Hứa Tiên ngẫm lại nói:

- Cũng tốt, ngươi nên tu hành thật tốt đi.

Phan Ngọc ứng một tiếng, cảm giác tâm thần của mình đã bình tĩnh trở lại, nhưng cũng bắt đầu tán loạn. Thở dài, chỉ có thể tu luyện.

Vân Yên nói:

- Phu quân, làm sao vậy?

Hứa Tiên nói:

- Đêm nay cũng chỉ còn lại có ta và ngươi.

Vân Yên không chịu nổi ánh mắt sáng quắc của hắn, cúi đầu nói:

- Vậy sao?

Hứa Tiên thở dài nhẹ nhõm, nói:

- Dường như rất không tồi a!

Động tác trên tay bắt đầu bừa bãi.

Vân Yên khẽ gật đầu, dường như cảm giác được cái gì đó, trong hơi nước bốc lên, thân thể của Vân Yên tràn ngập cảm giác, cũng phát ra tư vị khó nói nên lời. Dưới sự vuốt ve của Hứa Tiên, nhiễm một tầng đỏ tươi, cũng càng mê người hơn trước.

Hứa Tiên đặt tay lên thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ôm nàng vào trong ngực, thân hình của hai người dán sát vào nhau

- Ah!

Vân Yên kinh hô một tiếng, cảm giác dưới mông truyền đến tư vị khác thường, tên đã lên dây, trong nháy mắt như có lửa đốt toán thân của nàng, cơ hồ toàn thân như muốn xụi lơ. Nàng dùng cuối cùng khí lực cuối cùng nói bên tai của Hứa Tiên: - Phu quân. Đến bên giường có được không?

Âm thanh nho nhỏ mà ôn nhu, suýt nữa làm cho Hứa Tiên không giữ được.

Hứa Tiên nâng mông của nàng lên, "Xôn xao" một tiếng từ trong nước đứng lên, đi ra bên ngoài. vẫn bảo trì tư thái vốn có, Vân Yên theo bản năng khép hai chân lại, nhanh chóng quấn chặt vòng eo của Hứa Tiên, hai tay vẫn ôm lấy cổ của hắn, cứ như vậy bám vào người của hắn. - Phải lau mình trước đã.

Vân Yên cẩn thận cầm khăn tắm, bắt đầu lau nước khắp người.

Nàng đứng trước bình phong, trên da thịt còn rất nhiều giọt nước, da thịt trắng như trứng gà vừa bóc vỏ, hai tay lau sạch mái tóc dài, khẽ nghiêng thân thể, hai chân hợp thành một đường, có chút uốn lượn, thân thể uốn lượn tự nhiên.

Da thịt của nàng giống như hài nhi, trong trắng lộ hồng, giống như sờ lên sẽ có nước tràn ra, cho dù đầu gối hay chân ngọc, không tìm được chỗ thô ráp nào, mái tóc dài ướt đẫm rối tung. Lờ mờ vật che chắn dung nhan của nàng. Trong đôi mắt của nàng như có sương mù, không dám nhìn thẳng đôi mắt của Hứa Tiên, mượn cách lau khô người, ổn định nội tâm của mìnhs.

Nàng biết rõ, qua đêm nay, rất nhiều chuyện không còn giống như trước nữa. Mặc dù mình đã sớm chuẩn bị trước, nhưng sự đáo lâm đầu, cho nên có chút luống cuống tay chân.

Hứa Tiên chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng thưởng thức, bỗng nhiên mỉm cười, nói:

- Ta đi ra ngoài chờ ngươi.

Sau đó vượt qua tấm bình phong, nước trên người của hắn biến mất.

Vân Yên thở phào, cảm giác vừa rồi bị hắn nhìn chăm chú, thân thể như muốn bốc cháy. Cúi đầu nhìn qua cái bóng của mình trong nước, thân thể thướt tha trắng nõn, cũng cảm thấy thoả mãn, chắc hẳn hắn sẽ thích a!

Hứa Tiên nằm trên giường lớn, cũng không có thử dùng Thông Thiên Nhãn nhìn xuyên qua tấm bình phong mỏng kia, mà lẳng lặng chờ đợi, tim đập cũng nhanh hơn.

Vân Yên đi qua bình phong, thân thể trùm khăn tắm, bộ ngực phía trên lộ ra phân nửa, khe rãnh sâu không thấy đáy, phía dưới chỉ che tới bẹn đùi, cũng không che hết mông ngọc. So với không mảnh vải che thân, càng thêm mê người.

Vân Yên vòng eo khoản bày, chậm rãi đi đến bên giường, nhẹ nhàng tiếng kêu:

- Phu quân.

- Yên nhi.

Hứa Tiên nhẹ nhàng kéo một cái, khăn tắm từ trên người của nàng chảy xuống, dáng người thướt tha mềm mại. Tận lực ôn nhu ôm lấy nàng. Xoa nhẹ, chậm rãi làm tăng dục vọng của nàng lên.

Vân Yên ngửi ngửi khí tức trên người của hắn, cũng cảm thụ vuốt ve, đôi mắt như phượng, mị nhãn như tơ, trong đôi măt đỏ mọng của nàng thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ, như đang từng bước đi vào thế giới khác.

Bỗng nhiên nàng nói:

- Đợi một chút!

Thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng.

Trong ánh mắt của Hứa Tiên, nàng từ trong đống quần áo bên giường tìm được cái khăn tay trắng, kê lót ở giữa đùi, ngượng ngùng nhìn qua Hứa Tiên.

Hứa Tiên áp lên thân thể của nàng, nàng thông minh chậm rãi tách đùi ngọc ra, nhìn qua đôi mắt của Hứa Tiên, nói:

- Mong quân thương tiếc!

Hứa Tiên thở sâu, hôn lên trán của nàng, nói:

- Yên nhi, ta yêu nàng!

Vân Yên vui mừng, ngay sau là cảm giác bị xé rách thân thể, làm cho nàng nhíu mày, nhắm hai mắt lại, khóe mắt xuất hiện một chút nước mắt, theo khóe mắt chảy xuống, sau đó được Hứa Tiên hôn đi.

Nàng cũng không thể nói rõ tư vị trong nội tâm của mình, loạn thành một bầy, tim đập nhanh chóng, cùng nhịp đập của hắn hòa vào nhau. Nắm tay ở đầu đường Hàng Châu, bỗng nhiên những hình ảnh khi nàng gặp Hứa Tiên hiện ra, như nhảy động trước mắt. Chỉ biết trong nội tâm, không có chút tiếc nuối, một âm thanh nhẹ nhàng cảm thán, ta là nữ nhân của hắn.

Sau khi đau xót qua đi, nàng mở hai mắt ra, cảm thụ cảm giác khi hòa vào nhau với hắn, so sánh với cảm thụ này, thì dục vọng cuồn cuộn trong người chẳng có gì đáng nói. - Phu quân, có thể.

...

- Đông đông đông!

Tiếng đập cửa làm cho Hứa Tiên từ trong mơ màng tỉnh lại. Tất cả mỹ diệu tối qua giống như mộng cảnh, nhưng chỉ có nữ tử đang lẳng lặng ngủ bên cạnh, làm cho hắn cảm thấy tất cả thật không uổng phí.

Sắc trời xuyên thấu qua khe cửa, chiếu vào vải giường, mây đen giống như đang tán lạc khắp bờ vai của nàng, có thể nhìn rõ dung nhan bên dưới.

Hứa Tiên nhịn không được đẩy mái tóc của nàng ra, sau đó hôn lên trán của nàng.

Vân Yên động động bờ môi, phát ra vài tiếng nói mớ, nỉ non không rõ cái gì, còn không chịu tỉnh lại.

Hứa Tiên dùng chăn che thân của nàng lại, đêm qua đã làm nàng mệt muốn chết.

- Hán Văn!

Ngoài cửa có tiếng của Phan Ngọc kêu lên.

Hứa Tiên mở cánh tay của nàng ra, đi mở cửa phòng, Phan Ngọc thấy bộ dáng hồng hào của hắn, nghi ngờ nói:

- Ngươi làm sao vậy? Chúng ta nên đi a!

Hứa Tiên mỉm cười nói:

- Chậm chút đi, Yên nhi vẫn còn ngủ.

Phan Ngọc kinh ngạc nói:

- Vẫn còn ngủ? Cũng đã trưa rồi đấy.

Cho dù ngủ nướng cũng có chút quá phận.

Bỗng nhiên Hứa Tiên nói nhỏ vài tai của nàng vài lời, sắc mặt Phan Ngọc hơi đỏ lên, nói:

- Vậy hãy cho nàng ngủ nhiều hơn một lát, ta đi bảo người mang thức ăn tới cho các ngươi.

Quay người đi ra ngoài, khi đi ra cửa, quay đầu nói:

- Hai ngày nay ngươi nên ở cùng nàng nhiều một chút.

Sau đó nhanh chóng đi xuống lầu.

Hứa Tiên sững sờ, sau đó cười cười, đóng cửa lại, trở lại giường, ôm chặt Vân Yên.

Vân Yên trong giấc mộng mất đi hắn ôm ấp, đang có chút nhăn mày, khi ôm được ăn, lông mày mới giãn ra, thư thư phục phục nằm trong ngực Hứa Tiên.

Đợi cho nàng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đã thấy Hứa Tiên đang mỉm cười, đỏ mặt lên nhanh chóng nhắm đôi mắt lại, sau đó lại mở ra.

Vân Yên nhớ tới đủ loại chuyện đêm qua, trong nội tâm càng ngượng ngùng, không biết thừa nhận bao nhiêu lần trùng kích của hắn, vốn ở trên giường, về sau nói muốn đi tắm rửa rồi ngủ, kết quả lại ở trong nước, về sau tới sàn nhà. Trong căn phòng rộng rãi này, ở đâu cũng lưu dấu của nàng và hắn, trong miệng khi thì phát ra âm thanh uyển chuyển, khi thì cao vút, hiện tại nhớ tới còn không muốn thừa nhận những âm thanh đó đã phát ra từ trong miệng của nàng, càng về sau ngay cả khí lực rên rỉ cũng không có, lần lượt bị hắn đưa lên cao trào, trong lúc vô số lần. Nàng cho rằng mình sắp chết vì sướng.

Trí nhớ cuối cùng, chính là bất tỉnh khi đang lên cao trào, sau đó tỉnh lại thì như thế này. Toàn thân xụi lơ, không còn chút khí lực động đậy mảy may, mệt mỏi tới mức không động đậy được ngón tay. Kỹ thuật nhảy của nàng xuất chúng, về sau có học thêm một ít võ nghệ, thể lực không tính là kém, nhưng dù sao vẫn là thân thể của người phàm, so sánh với thân thể như bạo long của Hứa Tiên, không cùng cấp bậc. Cho dù là sử dụng tay hay miệng, cũng không cách nào hoàn toàn thoả mãn hắn được.

Hứa Tiên ngồi thẳng người dậy, vuốt ve tấm lưng của nàng, cười nói:

- Yên nhi, tối hôm qua rất tốt ah!

Vân Yên nhịn không được nhẹ nhàng cắn hắn một ngụm, lại nói:

- Không muốn!

Cũng cảm nhận được Hứa Tiên biến hóa, hiện tại nàng thật sự không cách nào cho hắn thảo phạt được.

Hứa Tiên sờ sờ đầu, nói:

- Sai lầm sai lầm!

Đè dục hỏa trong nội tâm xuống, khống chế thân thể khôi phục nguyên trạng.

Vân Yên mới yên lòng, nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Chúng ta nên đi thôi! Lại cảm giác nhưng lại cảm thấy âm thanh của mình rất khàn, không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là cảm mạo sao?

Hứa Tiên đặt tay lên trán của nàng, cười nói:

- Tối hôm qua rên rỉ nhiều quá, cuống họng không ách mới là lạ đấy!

Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, lại có chút lo lắng, nói:

- Phu quân, có phải ta quá dâm đãng không?

Biểu hiện của mình hôm qua, vượt xa mức tưởng tượng của nàng, làm cho nàng có chút bận tâm, sợ bị hắn khinh thị.

Hứa Tiên dứt khoát kiên quyết nói:

- Hết thảy đều tại ta, cùng Yên nhi không có quan hệ.

Khóe miệng xuất hiện nụ cười vui vẻ.

Vân Yên đỏ mặt lên, dùng tay phấn nện vào ngực của hắn, nói:

- Không trách ngươi thì có thể trách ai bây giờ.

Hứa Tiên xoa bóp cái cằm của nàng, nói:

- Nhưng Yên nhi cũng rất dâm đãng đấy! Đáng tiếc còn chưa đủ dâm đãng đâu, ngay từ đầu còn nói muốn không ngừng, sau đó chỉ cầu xin tha thứ.

Vân Yên vô cùng xấu hổ, hung hăng cắn lên tay của hắn một cái.

Chợt Vân Yên nhớ tới một chuyện. Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, vạch chăn ra, tìm thứ mình cần tìm.

Thân thể lõa lồ của nàng hiện ra khiến cho Hứa Tiên cảm thấy hô hấp đình trệ, cái cổ như thiên nga của nàng còn mang theo dấu vết cuồng hoan của đêm qua, bộ ngực theo động tác của nàng có chút rung rung, vòng eo vặn thành góc độ không thể tưởng tượng được.

Bình Luận (0)
Comment