Chỉ có điều Thái Hòa còn không có rỗi rãnh đến tình trạng vì dân trừ hại, hắn chỉ là muốn sống, mà không phải là vì làm chúa cứu thế cái gì, mang theo ba nữ zombie Lên Cấp này đến khôi phục tòa thành thị này đấy.
Thành phố Sài Thành này mấy trăm vạn zombies, dựa vào một mình hắn giết được hết hay sao?
Giết hết rồi, Lê Bống và Yuna, còn có Ngô Thanh Vân, các nàng ăn cái gì?
Cho nên nghĩ tới đây, Thái Hòa lập tức điều khiển đến gần một con zombie, sau đó dùng hắn làm phân thân, tiến vào trong đám zombie kia tìm Zombie biến dị đi.
Yuna cũng đã đếm xong số lượng đầu lâu, chạy trở về Thái Hòa bên người hơi hưng phấn mà nói ra: “Đại khái hơn ba trăm cái! Bất quá thiệt nhiều cái trong số đó đều nát, còn thêm bọn zombies ngăn cản tầm mắt của ta.” Lúc nói đến đây, Yuna liếc nhìn những con zombie kia với ánh mắt hơi lạnh lẽo, “Nếu làm thịt bọn họ. . .”
Thái Hòa tranh thủ thời gian làm một thủ thế với nàng chớ có lên tiếng: “Xuỵt, không có tất yếu phải chiến đấu cũng đừng có xằng bậy rồi, ta cảm giác, cảm thấy nơi này có cái gì không đúng vậy, chẳng may rước lấy phiền toái thì sao? Hơn nữa, muốn giải quyết những zombies này cũng không phải một chuyện dễ dàng, vẫn ít xuất hiện một chút.”
“Hừ. . .” Ngô Thanh Vân ở một bên hơi không đồng ý hừ lạnh một tiếng, lại đổi lấy Thái Hòa đánh thoáng một cái “Bộp”, một cái tát vỗ lên trên cái mông của nàng.
Động tác này làm cho Ngô Thanh Vân lập tức nhảy dựng lên, thân thể vừa mạnh ra phía sau, lui về phía sau trọn vẹn vào bước, ánh mắt cực kỳ cảnh giác nhìn về phía Thái Hòa.
Bất quá ngược lại là nàng không có giống như trước kia vậy, lộ ra tư thế công kích gì đối với Thái Hòa rồi, chỉ là làm ra động tác phòng bị.
Thái Hòa cũng không để ý tới loại phản ứng này của nàng, chỉ là liếc mắt nói ra: “Chị đại, sau này lời nói của ta nếu ngươi lại không nghe giống như vậy, ta sẽ đánh bờ mông ngươi!”
“Ngươi. . .”
Mặc dù Ngô Thanh Vân không rõ hàm nghĩa của động tác này, nhưng một cái “Bộp~” mới vừa rồi, cùng với cảm giác bị bàn tay lớn của Thái Hòa đụng chạm, làm cho nàng cảm thấy một chút kỳ dị mơ hồ.
Nàng không khỏi nhớ tới cảm giác chính mình dùng bàn tay bóp bờ mông, dường như hoàn toàn không giống với thời điểm khi bị Thái Hòa đánh nha. . .
Thân thể đang nói không, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khát vọng phảng phất giống như thấy được chất gel Virus.
Cho nên Ngô Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Thái Hòa một lúc lâu, lại sửng sốt chưa nói ra một chữ.
Phản ứng này của nàng làm cho Thái Hòa cảm giác hết sức hài lòng, hắn thầm nghĩ chính mình vẫn rất có uy nghiêm nha. . .
Bất quá như thế nào Thái Hòa cũng không nghĩ tới, sở dĩ Ngô Thanh Vân không có nói ra bất luận kháng nghị gì, là vì cái chủng tộc zombie này, lại hết sức trung thành với bản năng mình đấy. Thật ra ở trong bản năng Nàng, đối với chuyện đánh đòn này, có một chút khát vọng mơ hồ!
Đồng thời để cho con rối zombie tìm kiếm những Zombie biến dị ở trong đám zombie, bản thể Thái Hòa lập tức mang theo ba nữ zombie này chui vào một cửa tiệm bán quần áo, thuận tiện tìm kiếm một ít quần áo để thay đổi trong khoảng thời gian này.
Về phần vật thí nghiệm con rối zombie con kia, cũng đã bị Thái Hòa lưu lại ở cửa ra vào xem như lính gác.
Chuyện làm cùng một lúc ba chuyện như vậy hắn đã quá quyen thuộc, mặc dù trong lúc hành động thì các bước tiến hành có thể hơi bị giật lag, nhưng đã có Vũ Linh “Vô tư giúp hắn rèn luyện” lúc trước kia, trên cơ bản Thái Hòa đã có thể điều khiển được tương đối dễ dàng.
Thời điểm khi hắn giúp ba cô gái thay quần áo, khóe miệng Thái Hòa không khỏi hơi nhếch lên một nụ cười tà.
“Vừa vặn trời thu. . . Bề ngoài đoan trang, nhưng ở dưới áo khoác lại cất giấu thân hình gợi cảm nóng bỏng, như vậy mới là cách ăn mặc lương tâm nhất nha!”
Hai cô gái Yuna và Lê Bống đã sớm học xong thay quần áo cho chính mình như thế nào, cho nên Thái Hòa vừa tìm kiếm đến vài món quần áo vừa nhìn qua cũng làm cho người ta huyết mạch căn phồng, lập tức phát hiện hai hốt gơ xinh đẹp này đã sớm trốn ở một bên.
“Vậy mà dám trốn tránh ta!” Thái Hòa vừa muốn bắt được hai cái cô gái nhỏ này đi ra sửa trị cho tốt một trận, cũng liếc nhìn thấy Ngô Thanh Vân đang đứng ở trước tấm gương to ngẩn người.
Ngắm chính mình trong kính, ánh mắt Ngô Thanh Vân hơi mê mang, lại hơi lạ lẫm mơ hồ.
Nàng cặp mắt lạnh lẽo nhìn qua giống như rắn biến dị chuyển hướng về phía Thái Hòa, sau đó đột nhiên thấp giọng hỏi: “Ta. . . Ta. . . Chính là gương mặt trong tấm kính này hay sao?”
“Như thế nào, ngay cả tấm gương cũng không nhớ rõ hay sao?” Trong nội tâm Thái Hòa thầm thở dài một tiếng, cũng đi tới trước gương, đứng ở bên người Ngô Thanh Vân, “Xem đi. Trong lúc này người kia, nhìn qua ngơ ngác ngây ngốc đúng là ngươi rồi.”
“Ah. . .” Đã nhận được khẳng định của Thái Hòa, Ngô Thanh Vân đột nhiên để sát vào này tấm gương, bàn tay sờ hướng về phía đôi má người trong gương.
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên hơi đỏ hồng lên: “Thật sự. . .” Nói xong, nàng lại duỗi tay dán lại với bàn tay hình ảnh trong kính, lộ ra bộ dạng cực kỳ mới lạ.
Thái Hòa thở dài ra, chậm rãi đi tới sau lưng Ngô Thanh Vân, sau đó lách đi qua hai tay từ dưới nách nàng, một tay đã kéo xuống khóa kéo áo khoác của nàng.
“Vậy thì dứt khoát thay quần áo ở nơi này, thuận tiện cho ngươi làm quen hình dáng của chính mình. Từ bên ngoài đến bên trong, làm quen triệt để. . .”