Dĩ nhiên là thanh niên này nghe thấy được trong phòng bừa bộn này truyền ra động tĩnh, hắn có thể tỉnh táo đợi ở bên ngoài như thế, điểm này làm cho Thái Hòa lập tức xem trọng với hắn thêm vài phần.
Bất quá một phương diện khác, hắn chỉ là im ắng trốn ở bên ngoài, nhưng không tính là tận lực che dấu khí tức, lại không có khiến cho đám người Yuna chú ý, dĩ nhiên là mợt người bình thường mà thôi.
“Làm sao vậy?”
Yuna từ Thái Hòa sau lưng duỗi ra đầu ra, việc này làm cho cho thanh niên lập tức khẩn trương nhấc lên tên nỏ.
“Ồ? Đây không phải vật phẩm sưu tầm của ta hay sao?” Yuna rất là kinh ngạc nói, “Ta cũng không biết quăng mất ở nơi nào, làm sao tìm ngươi được đi ra hay vậy?”
Lúc đầu thanh niên hết sức cảnh giác, nhưng vừa nghe được Yuna nói như vậy, hắn lập tức đứng hình một chút.
Mà trong thời gian ngắn khi hắn ngây người, Thái Hòa đã nhanh chóng vọt tới, hơn nữa khi hắn kịp phản ứng, thời điểm tên nỏ sắp bắn ra, dùng cái vòi tinh thần quấy nhiễu hắn thoáng một chút, đồng thời năng lực khống vật cũng làm cho nỏ trên tay hắn lại giơ đi lên trên một tí.
“Vèo” !
Một thanh tên nỏ lập tức bắn mạnh mà ra, nhưng lại đính ở trên khung cửa, bị Yuna điểm lấy chân hướng nhảy lên trên, cũng thoải mái mà nhổ xuống cầm ở trong tay.
“Không được cử động.” Thanh đao ngắn của Thái Hòa đã kề lên trên cổ thanh niên, đồng thời hắn cũng đã bọc qua sau lưng thanh niên.
Thời điểm khi thanh niên này trừng to mắt, toàn thân cứng ngắc, Thái Hòa đã dùng tay kia đoạt được thanh nỏ của hắn, lại lột xuống cái kia bao đựng tên từ bên hông hắn, sau đó đều đưa cho Yuna.
Yuna đem cầm nỏ ở trong tay nhìn mấy lần, sau đó nở một nụ cười: “Quả nhiên đây là vật sưu tầm của ta, ta phải tìm thợ thủ công trong nhà vụng trộm giúp ta làm đấy.”
“Đây là hàng cấm nha!”
Thái Hòa vừa nói xong, lại đột nhiên nghĩ đến, hàng cấm của nhà các nàng chẳng lẽ còn ít rồi hay sao?
Bất quá tên nỏ này nhưng lại là vũ khí tốt nha, mặc dù là chỉ là “Hàng phỏng chế” bản tự chế, thế nhưng mà lực sát thương mạnh mẽ, mũi tên mới vừa rồi, cũng đã cắm chắt vào trên khung cửa để lại một cái lỗ thủng thật sâu, lực đạo mạnh làm cho người ta líu lưỡi.
Đã chủ nhân ban đầu của món đồ này là Yuna, vậy thì Thái Hòa cũng không có dự định trả lại cho người này.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Thanh niên này cũng không có nghĩ đến người trẻ tuổi nhìn như bình thường này, thậm chí tinh thần còn hơi không phấn chấn, vậy mà có thân thủ tốt như vậy, trong thời gian ngắn cũng hơi luống cuống một chút.
“Mới vừa rồi ngươi lại muốn làm gì?”
“Các ngươi không gõ cửa lại lặng lẽ ẩn vào, ta làm sao biết các ngươi là địch hay là bạn? Cũng nên đề phòng một chút đấy. Mới vừa rồi ngươi nếu không ra tay, ta sẽ không bắn tên đấy.”
Thanh niên giải thích nói.
“Cái gì gọi là ẩn vào trong, đây là nhà ta.”
Cặp mắt âm hàn kia Yuna liếc mắt thanh niên một cái, lập tức lại để cho da lưng thanh niên này hơi phát lạnh, thậm chí không dám đối mặt với Yuna.
“Trông thấy chưa, phía trên này còn có khắc tên của ta đây này!” Xác thực ở trên cái nỏ kia có khắc một chữ “Na”.
“Hừ, vốn thứ này đã giao nộp cho người trong nhà rồi, cũng không biết sau cùng lại bị giấu đến nơi nào rồi, không nghĩ tới tiện nghi nhân loại này. . .”
Ngược lại là thanh niên không có phát giác được một chút khác thường trong lời nói của Yuna, bất quá đối với thân phận của Yuna, ngược lại là hắn đã tin tưởng vài phần.
Bộ tên nỏ này chính là hắn ở trong lúc vô tình tìm thấy được đấy, xác thực giấu được rất kín, nếu như không phải lục tung tìm kiếm đồ ăn khắp nơi, hắn cũng không có khả năng phát hiện. . .
“Mặc dù trước kia ở đây là nhà ngươi, bất quá phòng không vô chủ, tại đây thích hợp trốn tránh, cho nên chúng ta cũng. . .”
“Các ngươi? Chẳng lẽ còn có người khác?” Thái Hòa cau mày hỏi.
Trong mắt Thanh niên đã hiện lên một tia hoảng sợ: “Uh. . . Bất quá bọn hắn đều ở bên ngoài, đoán chừng cũng sắp trở lại rồi.”
“Có lẽ trong phòng còn có người a?”
Hắn cho rằng Thái Hòa không nhìn thấy, nhưng lại không biết lúc này Thái Hòa đã hoán đổi tầm mắt đến thị giác của Ngô Thanh Vân, biến hóa trong ánh mắt của hắn bị Thái Hòa thấy rõ ràng.
“Không có. . .”
“Đừng nói dối, ngươi nên biết chúng ta chỉ là về nhà, mặc dù hiện giờ hoàn toàn chính xác không còn có tài sản sở hữu gì, nhưng ngươi cũng phải lấy ra chút thành ý nha, bằng không thì ta cũng không biết đối với ngươi như thế nào.”
Thái Hòa lập tức đã cắt đứt lời nói của thanh niên... này, nói ra.
Lưỡi đao cũng để ngang trên cổ, còn thêm ba người Lê Bống cho hắn cảm giác nguy cơ rất mạnh, ở dưới áp lực tâm lý cực lớn, cuối cùng hắn gật nhẹ đầu, mang theo cả team Thái Hòa đi vào trong phòng khách.
Bất quá phòng khách trong cơ bản không nhìn thấy người nào cả, tất cả đồ dùng trong nhà đều bị đẩy sang một bên, chính giữa thảm bị đã coi như là chăn đệm nằm dưới đất, trên ghế sa lon cũng ném lấy rất nhiều đồ vật rối loạn.
“Người đâu?”
“Trên lầu. . .”
Thái Hòa lấy ra đoản đao, gác ở sau thắt lưng thanh niên: “Dẫn đường.”