Kẻ đánh lén chỉ là tiểu cô nương, rất hiển nhiên ở đây không có người sống sót nào khác rồi, có lẽ cũng theo như lời như Tuấn Khang, một đồng đội khác của hắn đều đi ra ngoài rồi.
Bất quá nhìn sắc trời, có lẽ không được bao lâu sẽ trở về.
Nghĩ tới đây, Thái Hòa buông Tuấn Khang ra, lại cười cười với Chu Diệp Anh: “hiện giờ ta thả hắn, ngươi cũng bỏ đao xuống a. Cái thứ này không tổn thương được ta, sẽ làm bị thương đến chính ngươi đấy.”
Tuấn Khang không nghĩ tới Thái Hòa cứ như vậy thả mình ra rồi, trong lúc nhất thời hơi không kịp phản ứng.
Bất quá chuyện thứ nhất khi hắn phục hồi lại tinh thần, chính là tranh thủ thời gian tiến lên đoạt được cây đao trong tay Chu Diệp Anh một cái, sau đó ném xuống đất, lúc này mới kéo Chu Diệp Anh lại gần bên cạnh mình, còn vừa cảnh giác nghi hoặc nhìn về phía Thái Hòa.
“Không cần như vậy, cũng như ngươi nói, không phân biệt địch ta, ta cũng chỉ là phòng bị trước đồng đội của ngươi sẽ không để ý xanh đỏ đen trắng ra tay với chúng ta.”
Thái Hòa trở tay nhét đoản đao vào vỏ, đồng thời nhàn nhạt nói ra.
Tuấn Khang ngu ngơ một chút, sau đó lập tức lộ ra một chút dáng tươi cười miễn cưỡng: “Ta hiểu rõ. . .”
“Chúng ta trở về, chủ yếu là vì tìm một ít vũ khí đến dùng. Những dụng cụ cắt gọt kia, chắc không bị các ngươi lấy đi toàn bộ rồi nha?”
Thái Hòa cũng lười quanh co lòng vòng rồi, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm.
“Thì ra như vậy. . .” Mặc dù ánh mắt Tuấn Khang rất cảnh giác như trước, bất quá thấy cả team Thái Hòa rõ ràng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối ở trên thực lực, nhưng không có thừa cơ mạnh mẽ tra khảo, trong nội tâm cái nhìn đối với Thái Hòa lập tức tốt lên rất nhiều, “Chúng ta là đã tìm được rất nhiều vũ khí, bất quá đại đa số vẫn không thể dùng đó a. . . Một ít có thể sử dụng đấy, bị người trong đội ngũ chia ra.”
“Các ngươi được chia những thứ gì vậy?” Yuna đột nhiên mở miệng hỏi.
Tuấn Khang hơi kiêng kị với Yuna, mà Chu Diệp Anh thì tò mò nhìn Yuna.
“Một ít đủ loại đao ngắn. . . Bất quá số lượng không nhiều lắm.”
Yuna nghĩ một lát, sau đó quay đầu nói với Thái Hòa: “Vậy thì không có sao rồi, thứ ta cần chính là trường đao. Bất quá người bình thường cũng không dùng được, loại vũ khí này không phải là người nào cũng có thể sử dụng được đấy.”
“Vâng, thật ra ngược lại là các ngươi làm một thanh tiêu thương dễ sử dụng hơn một chút, đối với chúng ta mà nói. . .”
Lúc này Tuấn Khang đã hoàn toàn tin tưởng thân phận của Yuna, nếu như không phải chủ nhân nhà này, như thế nào lại như thế rõ ràng những chuyện này chứ?
“Vậy thì ngươi dẫn chúng ta đi khu vực kho vũ khí, chúng ta lấy một ít vũ khí, chúng ta cũng sẽ rời khỏi nơi này.” Thái Hòa nói ra.
“Được rồi. . .” Tuấn Khang do dự một chút, nhưng hắn cũng hiểu rõ chính mình không có vốn liếng từ chối, chỉ có thể gật nhẹ đầu, chỉ đi tới một cái phòng cách đó không xa, “Tất cả đều ở trong phòng rồi.”
Mặc dù Tuấn Khang và Chu Diệp Anh đều không có tính chất uy hiếp, nhưng Thái Hòa để cho Ngô Thanh Vân lưu lại ở ngoài cửa trông giữ lấy bọn hắn.
Bị Ngô Thanh Vân dùng ánh mắt âm lãnh như xà nhìn chằm chằm vào, Tuấn Khang lộ ra vẻ hết sức không được tự nhiên, mà Chu Diệp Anh cũng lộ ra một chút sắc mặt sợ hãi. Bất quá so với sợ hãi, dường như bộ dạng nàng càng cảm thấy hứng thú hơn...
“Cmn...”
Vừa tiến vào trong phòng, Thái Hòa cũng ngây ngẩn cả người.
Phòng này vũ khí rối loạn ném đầy đất, thấy thế nào đều có loại cảm giác tiến vào kho vũ khí nha!
Mặc dù đã biết rõ Hạ gia chứa đủ loại hàng cấm, nhưng mà không nghĩ tới lại có nhiều như vậy!
Bất quá sau khi phục hồi lại tinh thần, Thái Hòa lập tức phát hiện, đại đa số vũ khí trong này đều là những vật phẩm sưu tầm công nghệ không có mài lưỡi mà thôi, ngoại trừ đẹp mắt, cơ bản không có tác dụng gì.
“Cái thanh vũ khí này là gì?” Thái Hòa từ phía trên nhất cầm lên một thanh trường kiếm nhìn bề ngoài rất có khí tức xưa cũ, hỏi.
Yuna liếc qua, nói ra: “Sưu tầm dùng đấy.”
“Làm được tốt như vậy, phải một hai ngàn a?”
“Định giá chừng ba vạn.”
“... Xem như ta chưa có nói ra. Chọn ra những thứ có thể sử dụng đi nha.”
Chuyện này cũng chỉ có thể để Yuna làm rồi, xác thực ánh mắt của nàng rất độc, một phòng đủ loại đao kiếm, cơ bản nàng không cần đi cẩn thận phân biệt rõ từng món, có thể từ trong đó lấy ra vũ khí đã mài lưỡi, trường đao sắc bén khác thường.
Chỉ có điều vài món đều bị nàng cảm thấy quá nhẹ, nhét vào một bên.
Thái Hòa thử cầm lên một thanh sản phẩm đào thải, lại lập tức sửng sốt một chút.
Nặng như vậy, vậy mà còn cảm thấy nhẹ. . .
Giấu ở trong thân hình của một cô gái bình thường, cuối cùng là một cổ lực lượng mạnh mẽ đến cỡ nào?
Lê Bống đã ở tò mò quan sát những vũ khí kia, mặc dù loan đao trong tay nàng cũng không tệ lắm, nhưng Thái Hòa vẫn có ý định tìm ra cho nàng một thanh binh khí dài đấy.