Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Nhân Tài

Chương 357: Nhân Tài Chương 357: Nhân Tài

Nhưng ít ra một ngày kia muốn chăn lớn cùng ngủ. Ba cô gái cùng tiến lên nha!

Cô gái nhân loại bình thường dĩ nhiên không thể chấp nhận luyện chuyện như vậy đấy, Thái Hòa cũng sẽ không làm việc như vậy, nhưng nữ zombie cũng không có ý kiến gì với chuyện này.

Trở ngại ngăn cản Thái Hòa chỉ có một, hắn cần trở nên đủ mạnh...

Mà một vấn đề khác chính là. Thái Hòa không bao giờ... muốn dùng bất luận loại màng giữ tươi để bành~ bạch~ nữa rồi, hắn muốn dựa vào lực lượng của mình, chiến đấu hăng hái đến cùng với lớp màng kia!

“Vì cái gì ta đột nhiên cảm thấy mục tiêu của cuộc đời ta hơi quỷ dị vậy nè...”

Thái Hòa tranh thủ thời gian lắc lắc đầu, nhanh chóng mặc quần áo xong nhảy xuống giường.

Quả nhiên sau khi qua một đêm. Thể năng tăng lên, mặc dù còn cảm giác hơi đau nhức toàn thân. Nhưng loại cảm giác nhẹ nhàng dưới chân này, lại làm cho tâm tình Thái Hòa lập tức trở nên hết sức sung sướng.

Lúc này Lê Bống và Yuna vừa mở mắt, đều chuyển ánh mắt về phía cửa phòng.

Trong nội tâm Thái Hòa lập tức ấm áp, đúng vậy nha... Trong lúc các nàng đều khôi phục một ít lý trí, thật ra chính mình thật sự không cần quá mệt mỏi. Căng cứng thần kinh, thật ra ngẫu nhiên cũng có thể thư giãn một tí đấy.

Dây cung buộc quá chặt, sẽ có khả năng đứt đấy. Dây cung mà đứt còn buộc lại dây mới, chứ dây thần kinh mà đứt rồi thì người ta sẽ nói thằng này mát dây rồi, hết cứu.

Vừa mở ra cửa phòng, một bóng người nho nhỏ cũng nhào vào trong ngực Thái Hòa.

“Anh trai!”

Chu Diệp Anh ôm lấy eo Thái Hòa, ngẩng đầu nhìn qua Thái Hòa, há mồm lộ ra một dáng tươi cười đáng yêu.

Bất quá Thái Hòa lại liếc chú ý tới, răng cửa của em bé gái này vậy mà thiếu một cái. Nhưng bởi như vậy, ngược lại càng đáng yêu...

“Hì hì, hôm nay ta thay răng rồi!”

Chu Diệp Anh buông tay đem một cái răng nho nhỏ ra khoe với Thái Hòa.

“Như vậy chứng tỏ ta bắt đầu trưởng thành nha!” Bàn tay của Thái Hòa vỗ xuống đôi má của Chu Diệp Anh, cười nói.

Chu Diệp Anh rất là trịnh trọng gật gật đầu: “Uh! Ngày hôm qua ta nói muốn cùng anh trai cùng một chỗ ngủ, một vị thúc thúc lại nói, phải chờ ta trưởng thành mới được. Ngươi xem, hiện giờ ta đã trưởng thành, đêm nay chúng ta có thể ngủ cùng một chỗ hay không vậy?”

“Ặc. . . Đừng nghe ngươi vị thúc thúc kia nha, hắn là cái đồ biến thái.”

Thái Hòa rất chân thành nói, nhưng mà thời điểm hắn đang muốn nói “Được rồi”, lại đột nhiên nghĩ đến, một tiểu loli hương non ngon miệng như thế đặt ở chính giữa ba nữ zombie, thật có thể hay sao?

Cho nên sau khi do dự hai giây, hắn cảm thấy quạ đen bay vòng vòng trên đầu, Thái Hòa thấp giọng nói ra: “Bất quá, vẫn chờ sau khi ngươi lớn lên nha.”

Lúc này mới vừa vặn hừng đông, cảnh tượng dưới lầu đã một mảnh bận rộn rồi.

Những người sống sót sau khi nghỉ ngơi một đêm bọn họ sớm đã thức dậy, hoặc là tụ tại cùng nhau lau chùi vũ khí, hoặc là đang kiểm tra túi hành lý trên người.

Thái Hòa nhìn rất sắc bén chú ý tới, người sống sót trước kia bị chặt đứt tay cánh tay đã không thấy rồi.

Xem ra hắn không thể vượt đi qua, đại khái sau khi tối hôm qua lộ ra dấu hiệu biến dị, đã bị xử lý nha.

Phương châm xử sự của đám người này để cho Thái Hòa rất thưởng thức, cũng không vứt bỏ đồng đội, nhưng mà không mù quáng nhân từ.

Đương nhiên có thể hình thành không khí như vậy, hơn phân nửa chính là vì trình độ lãnh đạo của cá nhân Thái Tài.

Có một người lãnh đạo tốt, đối với một chi tiểu đội sinh tồn mà nói vẫn rất quan trọng đấy.

Thí dụ loại người như Tuấn Hưng mà nói, cũng không cách nào làm cho hắn đến nắm giữ sinh tử của nhiều người như vậy. Hắn có thực lực, nhưng ở phương diện tâm tính và quyết đoán, cũng chỉ đủ hợp tác với mấy người đoàn đội mà thôi, mà không phải với tư cách người quyết định.

Lúc này Thái Tài đang sắp xếp lại mấy chiếc xe đạp không biết tìm được từ nơi nào đến, vừa thấy được Thái Hòa, hắn cũng vội vàng giao lại hết tất cả mọi chuyện trong tay cho những người sống sót khác, đi tới cười hỏi: “Thế nào, tối hôm qua có ngủ ngon hay không?”

“Ặc. . .” Thái Hòa nghĩ thầm thật ra eo của mình còn hơi đau nhức đây này...

“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác ở đây rất yên tĩnh đấy.” Thái Hòa nhìn ra ngoài trước cửa một cái, sau đó hỏi, “Hôm nay đây là các ngươi muốn đi ra ngoài hay sao?”

Thái Tài gật nhẹ đầu, nói ra: “Đúng vậy a, hôm nay chúng ta ý định đi xa một chút, lại sưu tập một ít vật tư, tiện đường lại đi chi đội cảnh sát vũ trang ở gần đó để dò xét tình huống một chút.” Nói đến đây, hắn đột nhiên lộ ra một chút vẻ mặt mong đợi, hơi thấp thỏm không yên mà hỏi thăm, “A Hòa, chuyện ngày hôm qua ta nói, không biết ngươi cân nhắc như thế nào rồi...”

Thật ra Thái Hòa đã đưa ra quyết định. Bằng chính hắn muốn chuẩn xác tìm được quân đội hoặc phòng nghiên cứu sinh vật Biotech, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Hơn nữa thân phận Thái Tài là nhân viên nhà nước, cũng có lợi liên hệ với quân đội a.

Bình Luận (0)
Comment