Xe Jeep bọc thép quân dụng hoàn toàn chính xác dùng tốt, trên đường đi cơ bản là đâm mạnh tới, nhìn thấy những con zombie kia bị đâm văng, lão Vương ăn no thỏa mãn.
Cùng cảm thấy đã ghiền còn có ba người Lê Bống, các nàng rất cảm thấy hứng thú đối với loại cảnh tượng máu thịt bay tứ tung này.
Thái Hòa nghĩ thầm, ở trong mắt zombie cao cấp, Zombie bình thường đại khái không có gì khác nhau với con mồi nha?
Bất quá cũng không biết sau khi các nàng tăng lên, nhận thức có thể hoàn thiện thêm một bước hay không, chủng tộc zombie này ở phương diện đào thải nội bộ và đẳng cấp nghiêm minh. Thật sự là tàn khốc...
Xe Jeep vừa dừng ở cửa biệt thự, mấy người cũng lập tức từ trong nhà ra đón, Thái Hòa ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy cái cửa sổ lầu hai quả nhiên đều có người đứng, đảm nhiệm lấy công việc cảnh giới phòng bị.
“Anh trai!”
Chu Diệp Anh vừa nhảy ra khỏi tay một người sống sót. Sau đó còn không thể chờ đợi được chụp một cái đi lên.
Thái Hòa vừa mới ngồi xổm người xuống, trên gương mặt cũng đã nhận được một nụ hôn của bé Diệp Anh.
“Cuối cùng các ngươi đã về rồi!” Sau khi Chu Diệp Anh cười hai mắt nhìn Thái Hòa, lập tức đưa mắt sang nhìn chung quanh, “Ồ, Tuấn Khang còn có vài người khác đâu rồi?”
Nàng vừa hỏi như vậy, trên mặt của mọi người lập tức cũng tỏ ra vẻ đau khổ.
Chu Diệp Anh cũng không ngu ngốc, sắc mặt lập tức cũng trở nên hơi không biết làm sao.
Người đằng sau cũng chào đón vây quanh ở bên người Thái Tài. Sau khi nghe xong Thái Tài kẻ ngắn gọn lại mọi chuyện xảy ra, sắc mặt lập tức cũng ảm đạm xuống.
Đi bên ngoài sưu tập vật tư vốn là như thế, bởi vì ai cũng không biết sẽ gặp phải cái gì.
“Nếu như không phải có Thái Hòa ở đây, đoán chừng tổn thất còn sẽ thảm trọng hơn nữa...”
“Chắc hẳn là không nên mang vũ khí trở lại rồi...”
“Đừng như vậy rồi. Muốn sống lấy, nào có không chết người đấy.”
Nghe mọi người thấp giọng nghị luận, Chu Diệp Anh ôm sát cổ Thái Hòa, thấp giọng hỏi: “Anh trai. Đám người Tuấn Khang thời điểm ra đi, rất đau hay sao?”
Thái Hòa lập tức nghĩ tới thảm cảnh trong phòng kia. Đau hay không?
“Không đau đấy. Bọn hắn giống như ngủ rồi thôi mà.” Thái Hòa nghĩ một lát. Rồi nói ra.
“Uh.” Chu Diệp Anh gật nhẹ đầu, cũng không biết nghe hiểu bao nhiêu.
Lập tức không khí hơi cứng ngắc, Thái Tài vừa chỉ huy người chuyển vật tư từ trên xe xuống, vừa đẩy đi ra nhóm ba người Tủm: “Giới thiệu thoáng một chút, đây là đồng đội của chúng ta hôm nay mới gia nhập, đây là Lò Thị Nở, vị này gọi hói đầu, còn có người này thằng Tủm, hắn là một dị năng giả...”
Thời điểm Thái Tài nói tới tên thằng Tủm, giọng điệu hơi mơ hồ khác thường, Thái Hòa không khỏi nhìn hắn một cái, nghĩ thầm người này đại khái vẫn rất kiêng kị đối với dị năng giả đấy.
Bất quá thằng Tủm không có biểu hiện ra quá mức cố chấp, còn thêm hai ngày này tổn thất quá nhiều người, đủ loại nhân tố gom lại cùng một chỗ, mới khiến cho hắn không thể không chấp nhận thằng Tủm... Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, chỉ sợ vẫn dùng để ngăn lại Thái Hòa đấy.
Đối với tên Thái Hòa này cũng không thèm để ý, hắn là xuất thân quan liêu, có loại tâm tư vì bảo trụ địa vị mình làm những chuyện như vậy rất bình thường.
Dường như thằng tủm đối với mấy người sống sót này cũng không cảm thấy hứng thú ra sao, mà là khóa ánh mắt ở trên người Chu Diệp Anh.
Lúc này Chu Diệp Anh cũng đúng lúc đánh giá hắn, đại khái là bởi vì bộ dạng hai tay thằng Tủm cắm túi quần, lộ ra thật sự quá nhàn nhã.
“Tiểu muội muội, ngươi đừng nhìn ta được hay không? Cho dù ngươi là tiểu loli, ta cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đấy, chân ái của ta là ngực to mông vểnh, tốt nhất là 25~26 tuổi, có bộ dạng thành thục thùy mị...”
“Thôi đi! Ngươi thích gì loại con gái gì không cần nói cho trẻ em nghe có được không!”
Thằng Tủm này nói chuyện rất nhanh, cho người ta cảm giác chính là tinh thần hỗn loạn, Thái Hòa ôm chặt Chu Diệp Anh lên, mang theo ba người Lê Bống vào trong phòng.
Những người sống sót kia vẫn còn xuống khuân đồ, hói đầu cũng tự giác gia nhập hàng ngũ vận chuyển, Lò Thị Nở đứng ở bên người Lý Nhã Phương, đại khái đang hỏi thăm tình huống đội ngũ.
Mà thằng Tủm lập tức vẫn chưa thỏa mãn nhìn vào bóng lưng Thái Hòa, hai tay vẫn đang giống như thần kinh xoa xoa lẫn nhau.
Vũ khí và vật tư đều đã lấy vào trong tay, buổi tối ngồi trong phòng khách lúc ăn cơm, Thái Tài lập tức nói thoáng một đơn giản chút kế hoạch hành động kế tiếp.
“Chúng ta phải đi qua khu công nghệ cao, sau đó ra khỏi thành phố, đến nơi sản sinh lương thực vùng ngoại thành đi. Sau đó bắt được liên lạc với quân đội ở gần đó, điều kiện tiên quyết là bọn hắn vẫn còn. Ngoài rac cũng muốn đi phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh vật Biotech dò xét thoáng một chút, hy vọng có thể gặp phải người sống sót, như vậy có thể biết đến tột cùng là virus này thứ gì, nếu như có thể có vắc-xin phòng bệnh mà nói, nói không chừng chúng ta cũng không cần quá sợ hãi zombie rồi. Bất quá khả năng này hết sức nhỏ bé, mọi người không đặt hy vọng quá lớn.”