Sau khi nói vài câu với Chu Diệp Anh, Thái Hòa lại cùng đến đây nói chuyện với nhau trong chốc lát, chúc phúc bình an những người sống sót.
Những người này rất cảm kích, lại còn bội phục với Thái Hòa, biết rõ bọn hắn muốn đi quân đội, đều buông xuống công việc trong tay chạy đến đưa tiễn.
“Hòa Ca, cẩn thận một chút nha!”
“Nói cái gì đó, team của Hòa Ca tại sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Vẫn cẩn thận một chút mới tốt rồi.”
Sau khi trôi qua 10 phút, cửa lớn chậm rãi mở ra, mà lão Vương lái xe Jeep quân dụng, chở team của Thái Hòa, thằng Tủm và Lý Nhã Phương, cùng với một người sống sót khác chọn lựa ra tên Trương Hạo Vũ, chính thức xuất phát.
Khoảng cách kho lương thực dự trữ tới doanh trại quân đội, cũng có gần nửa giờ đường xe, nhưng thật ra ở vùng ngoại thành mà nói, đã xem như rất gần, dù sao phải vượt qua mảnh đồng ruộng cò bay thẳng cánh.
Khi xe Jeep lái qua cầu bê tông, cửa lớn của căn cứ cũng lập tức đóng lại.
Ánh mặt trời sáng loáng, lúc này cũng chiếu sáng một khu vực trong Sài Thành.
Ở bên trong nhà cao tầng mọc lên san sát như rừng, trên đường phố chật hẹp, liếc nhìn lại, hằng hà zombies chậm rãi lắc lư trên đường.
Ở dưới trạng thái lắc lư chậm rãi này, thân thể của bọn nó lộ ra vẻ cứng ngắc, chỉ có trên mặt vặn vẹo, cái kia một đôi mắt màu đỏ như máu còn tràn đầy khí tức khát máu.
“Loảng xoảng beng.”
Một bình nước giải khát không biết từ nơi nào đột nhiên bị đụng rơi xuống, sau đó “lạch cạch” lăn tiến vào trong đám zombies.
Giống như là kho thuốc nổ đột nhiên bị kích nổ, vài chục con zombies chung quanh lập tức quay đầu tới, dùng ánh mắt tìm kiếm lấy nơi phát ra thanh âm.
Mà đúng lúc này, một cái bóng người nhỏ gầy, và một con chó sói biến dị hình thể cực lớn, nhìn qua cực độ hung ác hiện ra cách đó không xa.
Đám zombie đồng loạt chuyển ánh mắt tới, dường như một cuốn phím làm cho người ta sợ hãi lặng im.
“Rống.”
Chó sói biến dị lập tức gầm lên một tiếng tiếng gầm cảnh giác.
Bóng người một bên lập tức dùng tay đè chặt nó, đồng thời thấp giọng nói ra: “Cậu Vàng, ta còn không có cho ngươi hành động, ngươi phải thành thật một chút. Ta có thể cho ngươi ăn hết đồng loại của ngươi, để đạt được một lần tiến hóa, cũng có thể sẽ tìm một con chó khác tới ăn sạch ngươi.”
Con chó sói biến dị này phảng phất đã có một ít trí lực vậy, sau khi nghe lời nói như thế một phen, lập tức toàn thân cũng run rẩy thoáng một chút, kẹp lấy cái đuôi chậm rãi cúi đầu.
Hình thể của nó nếu so với bóng người thon gầy kế bên còn dũng mãnh vạm vỡ hơn nhiều lắm, nhưng lại bày ra một bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.
“Tiếng gọi kia, đến nơi này đã trở nên hết sức mãnh liệt rồi, nhưng mà ta còn không có phát hiện gì.”
Bóng người này dĩ nhiên là Chi Pu rồi, nàng mặc vào người một cái áo sơ mi không biết tìm ra từ nơi nào, nhìn chẳng ra sao cả, bộ phận ngực sớm đã bị máu tươi nhuộm ướt đẫm hoàn toàn.
Nơi cổ áo hình chữ V, còn có thể trông thấy một vết thương từ phía dưới hướng phần cổ kéo dài mà đến, phảng phất đạo vết thương này vừa mới trải qua khép lại, nhưng lại xé rách ra lần nữa.
Một vết thương phần ở cổ cũng bị như thế, dương như là ở trên cổ trắng nõn của nàng, há ra một cái miệng làm cho người hoảng sợ vậy.
Chó sói biến dị xuất hiện, làm cho đám zombies bắt đầu bạo động lên..., nhưng mà uy áp zombie Cấp Thủ Lĩnh trên người Chi Pu, nhưng lại làm cho bọn nó không dám quá mức tới gần.
“Những đồng loại cấp thấp này...” Bộ dáng Chi Pu dường như hơi không kiên nhẫn, nhưng cũng không có ra tay, “Được rồi, mặc dù bọn hắn chỉ là đồng loại cấp thấp, nhưng tóm lại so với nhân loại tốt hơn nhiều. Tên nhân loại đáng chết kia, không chỉ cướp đi đối tượng giao phối của ta, hơn nữa vết thương này thủy chung cũng không có hoàn toàn khép lại, độc tố quá mạnh mẽ ngược lại bị máu của ta bài xích rồi... Trước hết tìm xem tiếng gọi càng ngày càng gần này, đến tột cùng là cái gì, đang ở nơi nào a, vẫn mãi vang dội ở trong đầu ta, làm cho ta không nhịn được muốn đào ra đầu óc của mình...”
Nàng vỗ lên đầu Cậu Vàng một cái, nhưng sau đó xoay người đi đến phía đường đi bên kia.
Mà đồng thời trong khi nàng quay người, gió thổi từng lọn tóc, một vầng mắt đỏ thẫm lập tức thoáng hiện mà qua.
Cái ót của nàng, sớm đã bị cào tới máu tươi đầm đìa rồi...
Cùng lúc đó, đang ở trên đường ngoại ô rộng lớn, ở trong một cỗ xe Jeep bọc thép đang lao nhanh, Thái Hòa nhảy mũi mạnh mẽ một cái.
Lý Nhã Phương lập tức ân cần quay đầu hỏi: “Anh họ, ngươi cảm mạo rồi hả?”
“À? Không phải, hơi ngứa mũi mà thôi.” Thái Hòa xoa nhẹ cái mũi, thuận miệng nói ra.
Thằng Tủm theo sau đuôi xe duỗi đầu quay lại, cười hì hì hỏi: “Có phải là có người đang nói xấu ngươi hay không?”
“Người sẽ nghĩ tới ta đã nằm dưới ba tấc đất lâu rồi, hơn nữa đến thời điểm này, cho dù còn có người quen còn sống, ai lại sẽ không có việc gì nhớ tới ta?”
Thái Hòa không cho là đúng nói.
“À, nhưng mà chuyện này không nhất định nha, ví dụ như ta vẫn rất nhớ cô y tá lúc trước kia. Thời điểm khi ta còn nằm viện, nàng là một trong số những cô gái tràn ngập ái mộ đối với ta, chỉ có điều ta đã từng mấy lần trịnh trọng từ chối qua nàng, bởi vì xương chậu chúng ta không thích hợp, tuổi của nàng lại thoáng hơi lớn hơn ta, vượt qua 30 tuổi. Nhưng mà nàng không thể hiểu được nỗi khổ tâm của riêng ta, mỗi lần bị ta từ chối đều do yêu và hận cho ta một cái tát...”
Tủm tiếp tục than thở mà bắt đầu.... dong dài.