Bất quá cái thanh âm này tương đối khàn giọng, đoán chừng cũng đã một thời gian dài không có cùng người trao đổi đấy.
Mà cái thanh âm này từ nội dung, cũng làm cho trong lòng Thái Hòa căng thẳng: “Các ngươi —— ta là nói ở bên trong nhân loại, không đầu có lĩnh hay sao? Chẳng lẽ là một dị năng giả hay sao?”
Mọi người lập tức khiếp sợ, nhao nhao nhìn lại phía phương hướng thanh âm truyền đến.
Một bóng người đứng ở phía sau cửa sổ lầu ba tòa nhà kia, bất quá chỉ lộ ra nửa thân thể, hơn nữa cúi đầu, rất khó nhìn rõ mặt của hắn.
Từ trang phục hắn đến xem, thật sự là một quân nhân không thể nghi ngờ. Hơn nữa trong tay hắn, đang ôm một khẩu súng ngắm, bất quá họng súng hướng xuống, dường như không có dự định nổ súng vào bọn hắn.
“Người sống sót hay sao? Thật tốt quá, có người sống sót nha!” Trương Hạo Vũ lập tức hưng phấn hô một tiếng.
Từ trong lời nói mới vừa rồi của người sống sót này, không có khiến cho mọi người chú ý quá lớn, nhưng Thái Hòa lại tê rần cả da đầu.
Hắn cố ý cường điệu “Trong nhân loại”, chẳng lẽ đã nhìn ra thân phận chân thật của ba người Lê Bống rồi hay sao?
Nói như vậy, hơn phân nửa người sống sót này chính là dị năng giả rồi hả?
Thái Hòa quay đầu lại liếc nhìn Lê Bống, cơ bản từ phản ứng của nàng trong có thể đoán được, người trước mắt này nhất định là một dị năng giả rồi.
Bằng không mà nói, cũng chỉ có zombie cao cấp mới có thể cảm ứng Lê Bống.
Bất quá zombie cao cấp cho dù biết dùng súng, cũng sẽ không như vậy dùng loại phương thức này nói chuyện đối mặt một cách hòa bình như vậy.
Mặc dù hành động của người sống sót này, cho người ta cảm giác hơi lén lén lút lút.
Chẳng lẽ đối phương lại là đang kiêng kị một đoàn người chính mình? Như vậy cũng có thể hiểu được...
“Chuyện này...”
Thái Tài vừa mở miệng, bóng người kia cũng đã lên tiếng cắt đứt hắn.
“Ngươi chính là dị năng giả hay sao?”
Thái Tài lập tức hơi bất đắc dĩ, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, lại đưa mắt nhìn sang Thái Hòa.
Trong nội tâm Thái Hòa rất là để ý với người này, lúc này thoáng do dự một chút, cũng đứng dậy.
Bất quá vì để tránh cho hắn nổ súng, Thái Hòa vẫn lưu lại một tay đấy.
Xa như vậy, cái vòi tinh thần lực vẫn là có thể ảnh hưởng đến đối phương đấy, hơn nữa giơ súng lên nhắm trúng, cũng cần một khoảng thời gian nhất định...
“Là ta.” Thái Hòa mở miệng nói ra.
Người này lại im lặng thoáng một chút, sau đó còn nói thêm: “Các ngươi tới làm gì vậy? Xem các ngươi có đủ loại vũ khí, không giống như là người sống sót xung quanh đây, chẳng lẽ là từ Sài Thành trốn tới hay sao?”
Chuyện như vậy không có gì phải giấu diếm đấy, Thái Hòa gật nhẹ đầu, nói ra: “Đúng vậy. Hẳn là các ngươi thanh lý sạch sẽ zombies có đúng không? Vậy tại sao. . .”
Thái Hòa muốn hỏi vì sao zombie thanh lý đã xong, lại bất luận phương tiện sản xuất gì đều không có khôi phục?
Trong quân doanh cũng là có thể trồng rau đấy, hơn nữa mới vừa rồi bọn hắn đã từng đến qua phòng bếp, đồ gia vị nơi đó đều chưa từng bị động chạm qua.
Thậm chí ngay cả máy phát điện cũng bị ném ở đó, đồ tốt như vậy vậy mà không có phát huy ra công dụng qua.
Mà thứ quan trọng nhất là vũ khí, cũng bị tùy tiện vứt bỏ...
Thái Hòa càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, thậm chí không biết nên hỏi từ đâu.
Dĩ nhiên là gã quân nhân này là hiểu được suy nghĩ của Thái Hòa: “Mọi chuyện... Mọi chuyện không có đơn giản như các ngươi nghĩ đâu. Trả lời ta trước đi, vì sao các ngươi tới nơi này? Nếu như có thể giúp ta sẽ giúp đỡ các ngươi...”
Ồ? Không thể tưởng được người này còn rất nhiệt tình, không hợp với bề ngoài của hắn thần bí như vậy nha,...
“Có lẽ chúng ta muốn hỏi một chút, các ngươi có liên lạc với thế giới bên ngoài hay không? hiện giờ đến cùng thế giới bên ngoài như thế nào rồi? Quân đội có lẽ còn bảo tồn một tí thủ đoạn thông tin có đúng không?”
Dường như Thái Hòa nói ra loại lời nói này dường như cũng cảm thấy hơi vô nghĩa, ở đây hoàn toàn không có gì khác với phế tích, thủ đoạn thông tin của bọn hắn thực sự cũng chưa từng dùng qua mới đúng.
“Chuyện là như vậy, chúng ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi, tới nơi này cũng chỉ là để tìm người giúp đỡ, không có ác ý, có thể gặp mặt nói chuyện hay không?”
Lý Nhã Phương kêu lên một câu.
Bất quá không nghĩ tới người này nhưng lại lên tiếng từ chối: “Không được.”
Đồng thời súng trong tay hắn cũng lập tức giơ lên, phản ứng của lão Vương cũng rất nhanh, gần như ở ngay giờ phút đó, họng súng của hắn cũng cũng giơ lên.
Mặc dù Thái Hòa không hề nao núng, nhưng mà trên thực tế cái vòi tinh thần của hắn đã đến rất gần với người trước mặt từ lâu rồi, bất kỳ lúc nào có thể phát động tác dụng làm sai lệch hành động.
Nhưng rất nhanh hắn cũng ý thức được phản ứng của chính mình quá khích, chậm rãi để xuống họng súng.
Trong nội tâm Thái Hòa thầm nghĩ, vì sao cái vòi tinh thần lực của mình không có mọc ra một “Ánh mắt” đi, bằng không thì hắn cũng có một đôi hoả nhãn kim tinh trực tiếp chứng kiến bộ dạng đối phương rồi.