Sóng tinh thần của người này động rất ổn định...
Bất quá đã có sự kiện của Bạch Hải Đường kia, Thái Hòa đã được dạy bảo một lần.
Tình huống tinh thần lực. Cũng không thể là căn cứ duy nhất phán đoán chắc chắn thân phận đối phương, tất cả vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
“Cmn!”
Người thứ nhất kêu lên âm thanh dĩ nhiên là thằng Tủm, hắn lập tức quên chuyện muốn trao đổi máu với Thái Hòa, mà trừng lớn hai mắt chằm chằm chặt chẽ vào người trước mắt này.
“Mọi người coi chừng, hai tay người này dính đầy máu tươi, hắn từng lấy qua vô số tánh mạng. Nội tâm tàn khốc lạnh như băng, không hề có nhân tính. . . Ồ? Không đúng.”
Hắn khẩn trương lập tức lui ra sau vài bước, mới đột nhiên thức tỉnh, hỏi: “Nói mau, ngươi có phải là bác sĩ bị bệnh tinh thần hay không? !”
Đối phương đoán chừng cũng bị nói hồ đồ rồi. Một lúc lâu mới kịp phản ứng, lắc đầu.
Hắn chậm rãi tay giơ lên. Lộ ra làn da tái nhợt quá mức, cuối cùng dùng ngón tay chỉ vào miệng của mình, lại huơ huơ bàn tay.
“Ngươi không biết nói chuyện hay sao?”
Thấy đối phương gật đầu, lúc này Thái Hòa mới xem như đã hiểu rõ, vì sao đối phương không rên một tiếng.
Bất quá cho dù ngươi không biết nói chuyện, tốt xấu cũng làm ra một chút động tĩnh nha!
Phải biết rằng họng súng của lão Vương, lúc này cũng đang nhắm ngay hắn, mà ngay cả Trương Hạo Vũ cũng càng hoảng sợ hơn, thiếu chút nữa là nổ súng.
Trong những nghiên cứu viên cũng có người tàn tật hay sao? Bất quá ngẫm lại một nhà khoa học trứ danh còn dùng một ngón tay ấn phím, thông qua máy tính nói chuyện đây này...
Người này ngược lại là đã làm động tác ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng mà chuyện làm cho team của Thái Hòa luống cuống chính là, bọn hắn hoàn toàn không hiểu loại ngôn ngữ người câm này!
Vì vậy đối phương hơi xoắn xuýt nhìn về phía bọn hắn, lại nâng lên hai tay ra, làm một động tác đầu hàng, sau đó hai tay cùng lúc hạ thấp xuống một chút.
“Để súng xuống đi.”
Thái Hòa cũng không quay đầu lại nói.
Người này ăn mặc một bộ áo khoác trắng, đeo một mũ lưỡi trai, đoán chừng chắc là nhân viên nghiên cứu ở đây may mắn còn sống sót.
Hắn có khả năng là một dị năng giả, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn khẳng định, bất quá vẫn phải ứng đối cẩn thận thì mới tốt.
Nhìn qua sơ bộ, trên thân thể người này không có mang theo bất kỳ vũ khí nào, dường như cũng không có một chút ác ý gì.
Thấy lão Vương và Trương Hạo Vũ đều bỏ súng xuống, người này lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó chậm rãi đi tới phía bọn hắn.
Trong quá trình khi hắn đến gần, thật ra cái vòi tinh thần của Thái Hòa vẫn mãi bao vây hắn.
Dường như một cái lưới lớn vô hình đang bủa vây xung quanh hắn, quấn cả người hắn vào trong.
Một khi hắn có bất kỳ hành động khác thường nào, cái lưới lớn này cũng sẽ lập tức phát động, mang tới cho hắn một lần đả kích mang tính chất hủy diệt.
Mặc dù còn không thể trực tiếp tạo thành tổn thương gì với hắn, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện sơ hở dù là một giây đồng hồ, cũng đủ để ba người Lê Bống liên hợp xoắn giết ngay lập tức bị mất mạng rồi.
Sau khi hắn đến gần, hắn lập tức đưa tay ra phía Thái Hòa, phảng phất muốn biểu đạt hữu hảo vậy.
Tay phải của Thái Hòa không thể dùng, đành phải đưa tay trái ra ngoài.
Đối phương sửng sốt một chút, vẫn không được tự nhiên bắt tay với Thái Hòa thoáng một cái, đồng thời ánh mắt lập tức dừng lại ở trên Thái Hòa vai trái.
Mặc dù hắn thay đổi quần áo, bất quá máu tươi cũng đã chậm rãi thẩm thấu đi ra.
Tổn thương nghiêm trọng như vậy, không phải cầm máu dễ dàng như vậy đấy...
Người nhân viên nghiên cứu này nhìn chằm chằm vào bả vai Thái Hòa mấy lần, sau đó lập tức duỗi ngón tay chỉ bờ vai của hắn, lại khoa tay múa chân về phía sau thoáng một chút, hình như là nói có thể trợ giúp Thái Hòa, để cho bọn hắn đi theo chính mình.
Có đi hay không đây?
Thời điểm khi Thái Hòa vẫn còn do dự, người này cũng đã cười cười, sau đó quay đầu đi ở phía trước, ngay ở một cua quẹo bỗng nhiên không thấy bóng dáng.
“Anh họ, có phải hắn muốn trị thương cho ngươi nha!”
Lý Nhã Phương cũng chẳng quan tâm xấu hổ rồi, lập tức vui mừng nói.
“Vậy chúng ta còn ngu ngơ ở đây làm gì vậy!”
Trương Hạo Vũ cũng rất kích động, Thái Hòa chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Chỉ có thằng Tủm lại thì thầm một tiếng: “Ở trên người hắn ta nhìn thấy rõ ràng bóng dáng bác sĩ bệnh tâm thần, chính là loại người tiến hành cận thân vật lộn suốt ngày với chúng ta, hơn nữa nghe nói để chiến thắng người bệnh bệnh tâm thần vĩ đại như chúng ta, những ác ma phát rồ này học tập mười năm võ tự do cầm nã thủ... Bất quá lại nói tiếp ta có thể có thân thủ như hôm nay, còn toàn bộ nhờ chỉ điểm của bọn hắn nha!”
Bất quá bả vai hoàn toàn chính xác khó chịu, mặc dù người này cho người ta cảm giác, đại khái thực lực sẽ không quá yếu, bất quá biểu hiện còn hết sức ôn hòa đấy.
Thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng lộ ra một cảm giác mừng rỡ từ trong đáy lòng.
Đoán chừng hắn đã thật lâu không có gặp được qua bất luận một người xa lạ nào đây mà...
Thấy người kia lại quay trở về, hơn nữa dường như cũng biết team của Thái Hòa hơi kiêng kị.
Hắn chủ động đều rút ra hai tay từ trong túi áo, sau đó giang tay ra, lại nở một nụ cười.
“Đi thôi.”
Bên người đi theo ba nữ zombie Lên Cấp, còn sợ đầu sợ đuôi như vậy làm cái gì? Chỉ cần cẩn thận cảnh giác một chút là xong.
Thái Hòa đưa ra quyết định, lập tức vung tay lên, để cho tất cả mọi người đi theo.