Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 422 - Chương 422: Di Nguyện Của Khá Bảnh

Chương 422: Di Nguyện Của Khá Bảnh Chương 422: Di Nguyện Của Khá Bảnh

Hắn thật sự không muốn nhìn thấy các nàng Lê Bống có người nào lại biến thành như vậy. Trên thực tế hiện giờ hắn đã bắt đầu lo lắng, chị đại Ngô Thanh Vân có thể phát triển thành Medusa rồi hay không...

“Phiền não nha!”

Nhìn thấy con số trên thang máy biến thành tầng A1, đồng thời trong nội tâm Thái Hòa thở dài một hơi, cũng cảm thấy áp lực càng lớn.

Bất quá trong nháy mắt lúc trước khi đi ra cửa thang máy, Thái Hòa lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề.

Hắn quay đầu nhìn về phía ba người Stella, hỏi: “Nhân loại và zombie, có thể sinh con hay sao?”

Stella lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt của Lão La chợt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đồng thời mọi người đã đi ra cửa thang máy, nhao nhao ngây ngẩn cả người.

Duy nhất có Ngô Thanh Vân nhìn chung quanh một chút, đột nhiên gật nhẹ đầu: “Uh! Chỉ cần ngươi cố gắng mà nói...”

“Phốc!”

Suýt nữa Thái Hòa bị nước miếng của mình sặc chết, trong lòng hắn nói mình đã đủ cố gắng!

Muốn trách thì trách thể lực nữ zombie quả thật mạnh mẽ làm cho người ta phát điên... Bất quá nha, xem ra trước mắt, một lần bóc tem ba nữ zombies ba còn quá khó khăn, nhưng làm xong một người vẫn không có vấn đề đấy!

Về phần hôm sau đau thắt lưng... Đây chẳng qua là di chứng nho nhỏ mà thôi...

Sau khi Lê Bống và Yuna liếc nhìn nhau, thoáng do dự một chút.

“Sẽ sinh ra cái gì đây?” mặt Yuna mỉm cười, phảng phất nghĩ tới điều gì vậy.

Cảm giác được bầu không khí ở trong lúc này trở nên rất quỷ dị, Thái Hòa vội vàng lắc đầu, cười khan hai tiếng: “Coi như ta chưa nói cái gì.”

Cuối cùng Stella hồi phục thần trí, nàng nghĩ thầm biểu hiện của Thái Hòa xác thực đầy đủ dũng mãnh, cho nên sau khi do dự trong chốc lát, vậy mà nàng cũng gật nhẹ đầu: “Ta cho rằng vị tiểu thư này nói đúng, chỉ cần ngươi cố gắng mà nói..., hẳn là có thể thử xem đấy. Bất quá. . . Zombie không dễ bắt, cũng rất dễ dàng lây nhiễm, mặc dù ngươi có loại đam mê này, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút...”

“Đam mê cái gì?”

“À? chính là, chẳng phải là... Làm chuyện ấy với zombie hay sao? Yên tâm đi, chúng ta có thể lý giải...”

Mặc dù Stella không có nói rõ, nhưng người ở nơi này đều lộ ra một sắc mặt đã hiểu rõ.

Cũng chỉ có một mình Lý Nhã Phương còn không rõ ý nghĩa, bất quá sau đó nàng cau mày suy nghĩ một chút, cũng thoáng chốc mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn vào Thái Hòa.

“Chuyện này thật sự là cho dù dùng đến OMO matic cũn không thể rửa sạch rồi...”

Da đầu Thái Hòa co thắt từng cơn, nhưng mà không thể giải thích cái gì, chỉ có thể làm như không nhìn thấy ánh mắt của Lý Nhã Phương.

Lúc này lão Vương lôi Khá Bảnh và lão La đi ra, Thái Hòa ngồi xổm trước mặt Khá Bảnh, sau đó bàn tay quẹt lấy vị trí hắn chảy ra máu tươi, đặt trên chóp mũi ngửi ngửi một cái.

Mùi hương rất nhạt rất nhạt, nhưng quả thật có thể đoán được.

Xem ra hàm lượng virus trong cơ thể hắn, hàm lượng virus còn nhiều hơn nếu so với một chút virus Trương Hạo Vũ thừa nhận lúc trước, bằng không thì Thái Hòa không thể nào không ngửi thấy được đấy.

Hương vị Virus đối với Thái Hòa mà nói rất quen thuộc, cũng nồng đậm. Đương nhiên trong nhân loại chỉ sợ cũng chỉ có hắn sẽ cảm thấy hương vị virus ngọt ngào đấy.

“Quả nhiên là trong cơ thể ngươi có virus đấy, khai ra đi, các ngươi nuôi hai con quái vật này, dự định làm cái gì?”

Thái Hòa theo dõi hắn, hỏi.

Khá Bảnh lúc này đã phục hồi lại tinh thần từ trong lúc khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm Thái Hòa, sau đó lộ ra sắc mặt sầu thảm: “Ta rất nhanh sẽ biến dị, hiện giờ ta cho ngươi biết, ta có ích lợi gì?”

“Không phải còn bạn bè ngươi ở đây hay sao? Ngươi không để lại cho hắn một chút di sản gì hay sao?”

Thái Hòa nhìn thoáng qua phía lão La, sau đó lộ ra vẻ mỉm cười.

“Khặc khặc. . .” Khá Bảnh cười lạnh một tiếng, khóe miệng lập tức chảy ra mấy giọt máu tươi, “Ngươi cảm thấy ta sẽ suy nghĩ cho đồng bọn hay sao? Trên đường ta về suối vàng có người đi theo với ta chẳng phải rất tốt hay sao?”

Nhưng mà ở dưới cái nhìn soi mói của Thái Hòa, vành mắt Khá Bảnh lại hiện đỏ lên từng chút một.

Đột nhiên hắn gian nan đứng người lên, bàn tay bắt được ống tay áo Thái Hòa một cái: “Ngươi có thể đồng ý ta một điều kiện hay không?”

“Ngươi nói trước đi thử xem. Ta chỉ là xuất phát từ hiếu kỳ, cũng không phải nhất định phải biết rõ.” Thái Hòa không hề nao núng nói.

Khá Bảnh sửng sốt một chút, sau đó cười cười: “Không, ngươi nhất định cảm thấy hứng thú đấy. Bởi vì ngươi cũng rất tò mò, vì sao một người bình thường như ta có thể chèo chống lâu như vậy, đến hiện giờ còn chưa có chết.”

Thái Hòa rất muốn đấm cho người này một quyền, bởi vì hắn đã đoán đúng.

Xác thực hắn hết sức tò mò, bởi vì hắn cũng cảm thấy hứng thú với những nọc độc kia. Nhưng mà pha loãng như thế nào mới là hữu hiệu nhất đây này?

Ngẫm lại xem, nước bọt pha loãng của ba người Lê Bống, là thông qua bản thân các nàng.

Cho nên Thái Hòa cũng không nhận ra mình có thể dùng một lọ nước pha loãng virus như thế nào.

“Được rồi, ngươi nói đi.”

Ánh mắt của Khá Bảnh lập tức tỏa ánh sáng rồi, hắn run lẩy bẩy lục lọi móc ở trong túi quần..., cuối cùng móc ra một trang giấy nhiều nếp nhăn, đưa tới trong tay Thái Hòa: “Đây là địa chỉ nhà ta, đi xem.”

“Con của ta ở nơi đó, ta vẫn cảm thấy nó còn sống. Các ngươi có lẽ có năng lực đi xuyên qua thành thị, đúng không?”

Khá Bảnh vội vàng nói ra, cũng lập tức nắm chặt ống tay áo tay của Thái Hòa.

Bình Luận (0)
Comment