Vốn còn chưa quen biết gì, Thái Hòa cũng chẳng muốn nói thêm cái gì, cứ theo ý nàng đi thôi.
Bất quá sau một giây cô gái Tây này vậy mà ở trước vạn chúng nhìn trừng trừng, chậm rãi đi tới, sau đó hôn thoáng một cái bờ môi của Thái Hòa: “Hòa Ca, cảm ơn ngươi. mặc dù... Ngươi có những loại đam mê kia, nhưng ngươi rất rất giỏi.”
Thái Hòa sờ thoáng trên má một cái, không nhịn được hơi sững sờ.
Lễ tiết của người phương tây hay sao, chắc là cũng không khác lắm với hôn thoáng một cái trên má nha...
Không chỉ có Thái Hòa ngây ngẩn cả người, team của Lý Nhã Phương cũng mở to hai mắt nhìn. Mà ngay cả ba người Lê Bống cũng đứng hình một chút.
Bất quá sau đó Stella lập tức cười cười về phía Yuna, đồng thời ném đi qua một nụ hôn gió.
Trả thù nha... Thái Hòa lập tức lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, xem ra cô gái này còn nhớ tới chuyện ở thang máy lúc trước, như câu nói kia của Yuna...
Nhưng làm vậy coi như là trả thù Thái Hòa nha, đáng tiếc nàng không biết là, nữ zombie thế nhưng mà sẽ không ăn dấm chua đấy.
Ngay khi Thái Hòa lộ ra một nụ cười đắc ý, lại đột nhiên cảm giác được cánh tay bị nắm chặt.
Hắn nhìn lại, đối diện với hai mắt của Lê Bống: “Ta... Ta muốn giết nàng...”
“Bình tĩnh...”
“Anh trai quay trở lại rồi!”
Cửa trụ sở sinh tồn, Chu Diệp Anh vẫn đứng ở sau cửa chính, xuyên thấu qua khe cửa nhìn chằm chằm vào con đường lớn ở bên ngoài.
Trong khi hai chiếc xe trước sau đứng ở cửa trụ sở, Chu Diệp Anh lập tức hưng phấn mà kêu lên.
Một người sống sót tranh thủ thời gian tới mở ra cửa chính, để cho xe chạy vào trong.
“Anh trai!”
Thái Hòa vừa mới xuống xe, Chu Diệp Anh cũng đã nhào tới trên người hắn.
“Diệp Anh nghe lời, có nhớ ta hay không?” Thái Hòa cường khằng khặc một tiếng, đưa thay sờ sờ đôi má non mềm của Chu Diệp Anh.
“Chẳng phải trước kia loại đãi ngộ này, đều chuẩn bị cho ta hay sao?”
Lý Nhã Phương lộ ra vẻ dấm chua, không nhịn được đưa bàn tay vỗ xuống đầu Chu Diệp Anh.
Lúc này trong khi người sống sót bận tối mặt làm việc, bọn họ đều nhao nhao vây đi qua, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận về những chuyện đã xảy ra.
Khi biết được tin tức Thái Tài đã chết, không khí hơi cứng ngắc lại thoáng một chút.
Nhưng rất nhanh bọn hắn cũng khôi phục sắc mặt bình thường, đầu năm nay, người chết là chuyện thường...
Đồ hộp trên xe, đạn dược, còn có vũ khí, lập tức từng rương bị chuyển xuống dưới.
Trương Hạo Vũ xem như khôi phục triệt để, hơn nữa sức lực hoàn toàn chính xác lớn hơn rất nhiều rồi, những thứ may ra hai người mới di chuyển nổi, vậy mà một mình hắn có thể hoàn thành.
Bất quá cũng không biết, có phải loại tác dụng này còn tiếp tục nữa hay không, dù sao Thái Hòa dựa vào lượng virus cực kỳ nhỏ cũng có thể làm được tăng lên thể năng tạm thời.
Bất kể nói thế nào, tránh được một kiếp tóm lại là chuyện tốt. . .
Lão Vương lập tức thừa dịp Thái Hòa không có chú ý, lại chuyển một rương đồ hộp bỏ vào trên xe Thái Hòa.
Một ít người sống sót trông thấy hành động này của lão Vương, đều là ngầm hiểu lẫn nhau cười cười.
Lý Nhã Phương cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Cả team của Thái Hòa thì lại quay trở về trong phòng, hắn cần tắm rửa thân thể một chút. Cùng với thay thuốc cho bả vai.
Ngược lại là thằng Tủm chủ động yêu cầu thay thuốc giúp Thái Hòa lần nữa, bất quá bị Thái Hòa từ chối.
Nói giỡn hay sao, thời điểm hắn tắm rửa sao có thể có một gã đàn ông đứng ở bên cạnh? Như vậy làm sao còn có thể hưởng thụ sáu bàn tay nhỏ bé hỗ trợ đây này...
“Hít hà!”
Trong khi Lê Bống giúp hắn cởi quần áo ra, Thái Hòa không nhịn được hít một hơi lạnh.
Máu chảy quá nhiều, quần áo đã sớm dính chặt vào bông băng, vừa cở áo ra khẽ động miệng vết thương.
“Hòa Ca. . . vì sao. . . Miệng vết thương của ngươi khép lại chậm tới như vậy?” Lê Bống cau mày nói ra.
Yuna cười cười: “Bởi vì Hòa Ca là nhân loại nha.”
“Không được kỳ thị chủng tộc... Ôi!”
Thừa dịp khoảng thời gian Thái Hòa đang nói chuyện với Yuna, Lê Bống đã mở ra lớp bông băng triệt để.
Tốc độ của nàng rất nhanh, động tác chính xác. Bất quá đau nhức kịch liệt để cho Thái Hòa lập tức nắm chặt nắm đấm.
Ngược lại là Ngô Thanh Vân đứng ở một bên xa xa, cặp mắt tà dị của nàng nhìn chằm chằm chặt chẽ vào miệng vết thương của Thái Hòa, đồng tử hơi đỏ hồng lên.
Liên hệ tinh thần giữa nàng với Thái Hòa đã rất sâu rồi, cho nên mới có thể khống chế được không bổ nhào qua, dù sao lúc này Thái Hòa cũng đã máu tươi giàn giụa đây này.
Lê Bống và Yuna cách gần như vậy, đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng, vừa nhìn thấy cũng đã biến sắc rồi.
Cảm giác này thật đúng là có một chút cảm giác kỳ dị...
Sau khi khử trùng miệng vết thương. Lê Bống và Yuna giày vò một trận, coi như là miễn cưỡng băng bó kỹ rồi.
Yuna đặt ở bên miệng ngón tay dính đầy huyết, lè lưỡi liếm lấy thoáng một chút, sau đó thoả mãn gật gật đầu: “Chị Lê Bống, ngươi cũng ăn một miếng.”
“Thui mà! Đừng xem ta như đồ ăn.”