Vì để tránh cho máu tươi zombie tung tóe vào trong miệng. Trước tiên Thái Hòa ngậm chặc miệng, bất quá cỗ mùi máu tanh đậm đặc xông vào mũi và mùi virus nhàn nhạt làm hắn muốn buồn nôn, làm cho thiếu chút nữa Thái Hòa nhịn muốn tắt thở.
Ba người Lê Bống cũng đã đuổi tới, Ngô Thanh Vân xông vào trước nhất, một tay lôi dậy con zombie trâu bò kia.
Thái Hòa dùng ống tay áo lau thoáng mặt mũi tràn đầy vết máu một cái, thở một hơi thật dài.
Chuôi thanh đao ngắn chống đỡ lên trên lồng ngực của hắn, làm cho Thái Hòa cũng thiếu chút bị thương.
“Đậu xanh rau má, nguy hiểm thật...”
Ở lằn ranh sinh tử, Thái Hòa không hối hận chính mình liều mạng một trận.
Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng loại cảm giác giao thủ với Zombie Cấp Thủ Lĩnh này. Xác thực sảng khoái!
Lê Bống đã thuần thục đào móc trong óc của zombie trâu bò, móc ra một khối vật thể thuần túy giống như máu tươi.
Tinh thần lực của Thái Hòa tiêu hao quá lớn. Mặc dù lúc này khi Yuna nâng đứng lên, bất quá nhưng lại mê muội từng trận.
Thật ra tiêu hao lớn nhất không phải tại chiến thuật quấy nhiễu của hắn, mà là vừa vặn sức tập trung trong thời gian sinh tử.
Hơi chậm hơn không phẩy mấy giây một chút, hiện giờ người nằm xuống sẽ là hắn.
Thân thể máu thịt của nhân loại, thế nào đánh đồng với loại quái vật chỉ cần không giết chết, sẽ công kích điên cuồng này...
Ở trước mặt lực lượng thuần túy, chỉ có tỉnh táo tuyệt đối và kỹ xảo chém giết may ra mới có thể giành được chiến thắng.
“Hít hà...” Thái Hòa nhịn xuống đau đầu từng cơn, nhận lấy Ổ Virus kia.
Vừa tiếp xúc vào trong tay, Thái Hòa cũng có loại cảm giác.
Vật này, dường như có sinh mạng đấy...
Lực lượng sinh mạng của bản thân Virus lại càng mạnh, điểm này Thái Hòa sớm đã biết rõ, nhưng tình huống khối Ổ Virus này lại bất đồng.
Nó giống như là một cái sinh mạng riêng lẻ, có thể nhúc nhích, có thể hoạt động... Loại cảm giác quỷ dị này làm cho suýt nữa Thái Hòa ném nó ra ngoài.
“Thơm quá. . .
Không chỉ có mùi hương đậm đặc, màu sắc cái Ổ Virus này, có khác nhau rất lớn với chất gel Virus.
Hồng, nhưng mà hoàn toàn trong suốt, chính giữa có từng sợi mạch máu màu trắng, hơn nữa độ cứng rất cao, không còn là một khối mềm.
Giá trị khối Ổ Virus này, có lẽ so sánh với ngàn khối chất gel Virus còn muốn lớn hơn!
“Đáng giá!”
Thái Hòa lộ ra một chút sắc mặt hưng phấn, hắn cố ý móc ra một cái túi nhỏ, chứa đựng lại khối Ổ Virus này, lại dùng màng giữ tươi bọc liên tục vài tầng, sau đó mới yên lòng bỏ vào trong túi.
Loại vật này, không cất kỹ bên người, Thái Hòa lo lắng.
“Đúng rồi, Chi Pu và Lê Huỳnh Bảo Ngọc, còn con chó của ta!”
Trong nội tâm Thái Hòa khẽ động, tranh thủ thời gian lắc lắc đầu, chạy tới một cái hành lang khác.
Trên đường Thái Hòa đã biết rõ hỏng mất, bởi vì tại Lê Huỳnh Bảo Ngọc vừa mới ơ nơi này, đã không có bóng người.
“Hai người bọn họ cũng đã bị thương nặng nha...”
Nhưng rất nhanh Thái Hòa cũng ý thức được, nói không chừng một người trong các nàng, bị thương cũng không có nặng như vậy!
Nhưng mà lúc tới được một hành lang khác, Thái Hòa mới phát hiện mình quá lo lắng.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc dĩ nhiên chạy trốn thành công, bất quá nàng cũng không có cứu được Chi Pu.
Với thương thế của nàng, muốn dẫn Chi Pu rời khỏi nơi này, đoán chừng cũng không dễ dàng như vậy...
Mà thương thế của Chi Pu quá nặng, dường như ngất đi rồi.
Con chó biến dị cấp ba kia cũng ở lại ngay tại chỗ, lúc này đang há hốc mồm thở hổn hển, nhìn qua ánh mắt dường như hơi tan rã.
Trước tiên Thái Hòa dùng tinh thần lực dò xét thoáng một chút, phát hiện nó đã có thể bị điều khiển rồi.
Điều này nói rõ xác thực Chi Pu bị trọng thương, nếu không không có khả năng ngay cả con chó biến dị cũng đã mất đi khống chế.
Hao tốn không sai biệt lắm thời gian hai phút, cuối cùng Thái Hòa thừa dịp nó bị thương nặng, điều khiển được con chó biến dị này rồi.
Lúc này chó biến dị trợn mắt nhìn Thái Hòa, cũng thoáng chốc trở nên bắt đầu dịu dàng ngoan ngoãn..., thậm chí là giống như hơi cầu xin nhìn qua Thái Hòa.
“Được rồi, đừng…với giả vờ đáng thương với ta, nếu ngươi còn có cứu được ta sẽ không làm thịt ngươi đấy.”
Thái Hòa vừa nói, cau mày đi tới.
Mặc dù Lê Huỳnh Bảo Ngọc chạy, bất quá nàng bị thương rất nặng, nhất định sẽ tìm một chỗ trốn đi dưỡng thương.
Nàng cũng không giống như Chi Pu, không có năng lực truy tung Thái Hòa.
Bất quá tòa thành thị này số lượng Zombie Cấp Thủ Lĩnh cực nhỏ, chỉ cần vẫn còn trong Sài Thành, sớm muộn cũng có cơ hội chạm mặt.
Cô bé loli zombie ngốc hàng kia, tính uy hiếp không thể so sánh với cô bé Chi Pu này.
“Được rồi, nàng đã chạy, khẳng định cũng đuổi không kịp rồi.”
Mặc dù Thái Hòa cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng thu hoạch lần này đã rất nhiều.
“Có thể đứng dậy không?”
Thái Hòa ngồi xổm xuống đi xem xét một chút tình huống của chó biến dị, cảm thấy có khả năng nó bị nội thương rồi, nhưng còn chưa bị phế bỏ.
“Một con chó tên Cậu Vàng gì...”
Sau khi kéo lấy nó đứng lên, Thái Hòa quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên nở một nụ cười: “Thịt tên Zombie Cấp Thủ Lĩnh kia, là của ngươi rồi.”
“Ô. . .”
Chó biến dị lập tức phát ra một tiếng gào rú hưng phấn, mặc dù động tác nó vẫn còn cà thọt cà nhắc, bất quá vẫn là miễn cưỡng chèo chống chạy tới.
Có ăn đúng là không giống lúc trước...