Lúc này trong phòng đã bừa bộn một mảnh. Chi Pu không còn sức lực thậm chí không cào rách được áo khoác ngoài của Thái Hòa.
Thái Hòa đặt nàng trên mặt đất, lại vác nàng nằm lên trên bàn công tác trước mặt mình.
Điên cuồng chạy nước rút làm cho Chi Pu cảm giác càng ngày càng kỳ lạ, đồng thời tinh thần lực của nàng đã khôi phục từng chút một lấy.
“Chẳng lẽ ta cũng sắp mọc ra rồi hay sao?”
Chi Pu nghĩ thầm lấy, nàng hoàn toàn chính xác cảm giác được trong cơ thể dường như có thứ gì đó muốn phọt ra.
Mà lúc này Thái Hòa như là hoàn toàn đã mất đi lý trí vậy, hai người lại đập lấy cửa sổ từ bàn công tác.
Từ tủ văn phòng bị xô ngã. Lập tức truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Mà ở trong tiếng vang này, Thái Hòa chạy nước rút cũng đến cuối cùng!
“Ah!”
Đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai cất cao, cùng lúc đó vách tường cũng hoàn toàn bị đập ra một cái động lớn!
Một đống tro bụi bao phủ trọn cả gian phòng cho trong đó, Lê Bống là người thứ nhất vọt đi vào, mà Yuna thì ở sau lưng trực tiếp chui vào huơ múa liêm đao chém tới phía sau cửa.
“Ầm!”
Ở dưới liêm đao trảm kích, cửa phòng lung lay sắp đổ lập tức bay ngược mà ra, đâm vào trên vách tường hành lang đối diện.
Nhưng Yuna lại lập tức nhíu mày. Từ xúc cảm đến xem, nàng không có chặt trúng người.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc chạy thoát...
Thị lực Zombie vô cùng tốt, nhưng cũng là sẽ phải chịu tro bụi ảnh hưởng đấy, Lê Bống cũng dựa vào liên hệ tinh thần mới nhận được nơi nào là cửa phòng.
Nhưng ở trong phòng. Lê Bống chỉ nhìn thấy Thái Hòa hai mắt đỏ lên, cực kỳ thô bạo...
“Đậu xanh rau má...”
Thái Hòa nằm ở nơi hẻo lánh, trong tay còn đang nắm một mảnh vụn quần áo, từ màu sắc thì đúng là trên người Chi Pu đấy.
Đường đao trong tay hắn để ngang trước mặt. Trên mũi đao vẫn còn nhỏ máu.
Mà ở trên bệ cửa sổ còn có hai dấu chân máu, xem ra đúng là Chi Pu và Lê Huỳnh Bảo Ngọc lưu lại đấy.
“Thiếu một chút đã bị cô bé kia cắn trúng...”
Trong nháy mắt khi sống chết trước mắt. Vậy mà Thái Hòa thanh tỉnh lại.
Nếu như không phải vậy, chỉ sợ thằng em của hắn cũng khó giữ được rồi.
Trong nháy mắt khi Lê Huỳnh Bảo Ngọc nhảy vào, trước tiên đánh về phía hắn.
Nghĩ đến ánh mắt tiểu loli kia khát vọng cắn mất thằng em của hắn, Thái Hòa lập tức cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người một trận.
Sau khi bị Thái Hòa dùng đao ngăn cản, Lê Huỳnh Bảo Ngọc quyết đoán kéo lấy Chi Pu toàn thân xụi lơ chạy trốn rồi.
Nhớ tới biểu lộ của Chi Pu ở trong một phút cuối cùng này, trong nội tâm Thái Hòa không khỏi rất là sảng khoái.
“Phải nhớ kỹ loại cảm giác này nha!” Trong nội tâm Thái Hòa nghĩ đến.
Lê Bống vội vàng chạy tới nâng đỡ lên Thái Hòa một cái, hỏi: “Hòa Ca... Ngươi... Ngươi không sao chớ?”
“Không có việc gì...”
Thái Hòa cảm thấy hơi xấu hổ, mới vừa rồi hắn hoàn toàn bị cỗ cuồng bạo kia chi phối rồi.
Bất quá càng xấu hổ chính là hai chân lúc này như nhũn ra và phần eo đau nhức...
Xem ra nếu như không phải tác dụng của dược vật, cùng với cổ khí tức cuồng bạo kia chèo chống, Thái Hòa cũng không có biện pháp một lần duy nhất lại làm Chi Pu liên tục lênh đỉnh đấy, càng không khả năng làm cho nàng ngay cả đứng lên cũng không nổi...
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Yuna cũng đi tới trước mặt Thái Hòa, hơi hoài nghi liếc nhìn đánh giá Thái Hòa từ trên xuống dưới, hỏi.
Thái Hòa chèo chống lấy thân thể đứng thẳng, sau đó sững sờ, ngẩn người sững sờ ngã tới phía Yuna: “Có... Có việc...”
Yuna vội vàng đỡ được Thái Hòa một cái, bất quá câu nói đầu tiên Thái Hòa đụng vào trong ngực nàng, lại là: “Không đủ mềm nha, ngươi còn cần tiếp tục tăng trưởng lên.”
“Hừ!”
Vậy mà trong mắt Yuna đã hiện lên một chút khác thường, sau đó bất không hề nao núng lui ra phía sau.
Đã mất đi lực chèo chống, Thái Hòa lập tức té về phía trước, bất quá Lê Bống lại nhanh chóng đỡ được hắn.
Nhìn thấy Yuna vác theo liêm đao đi ra phía ngoài cửa, Thái Hòa không khỏi nhảy lên trong một một cái.
Cái bóng lưng này, cho hắn cảm giác rất quen thuộc... Chẳng lẽ Yuna chính mình lại đang từ từ dung hợp tính cách hay sao?
Ngược lại là Ngô Thanh Vân muốn tiếp tục đuổi theo hai người kia, bất quá nàng nhìn thoáng qua bộ dạng của Thái Hòa, dường như lại hơi do dự.
“Được rồi, trong tay của ta có thứ này.”
Thái Hòa quơ quơ mảnh vụn y phục trong tay, nói ra.
Đi ra phòng, vừa nhìn thấy cái lỗ lớn trên tường và cánh cửa phòng bị đập tung, Thái Hòa cũng không khỏi hơi hoảng sợ.
Mới vừa rồi tư duy hắn cực kỳ hỗn loạn, cơ bản không biết động tĩnh lớn đến bao nhiêu.
Nhưng lúc này chỉ nhìn qua, cũng có thể phỏng đoán được lực công kích của ba người các nàng dũng mãnh đến cỡ nào.
Dựa vào lực lượng bản thân, gần như hủy đi vách tường...
Phải biết dụng cụ của các nàng dùng cũng không phải búa gì, mà là binh khí.
Ngoại trừ liêm đao của Yuna tạo hình lớn hơn, rất có phân lượng ra, Lê Bống và Ngô Thanh Vân đều không có điều kiện tay không hủy đi tường.
“Vất vả các ngươi rồi...”