Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 490 - Chương 490: Lộ Ra Tội Ác

Chương 490: Lộ Ra Tội Ác Chương 490: Lộ Ra Tội Ác

“Nghỉ ngơi hay sao? Đúng vậy nha, hôm nay thật mệt mỏi. Bất quá ta không nghĩ tới ngươi sẽ quan tâm ta...”

Mặt Lâm Chí Khanh mỉm cười nhìn về phía Bạch Ngọc, dường như muốn duỗi kéo nàng, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng tránh né.

“Nếu như đã mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi đi...”

Bạch Ngọc cố ra vẻ tươi cười, mặt ngoài nàng bình tĩnh, trong lòng lại hết sức khẩn trương.

Không riêng gì Bạch Ngọc, những người sống sót khác cũng biểu hiện ra rất bất an.

Dù sao việc này liên quan đến tánh mạng, bọn hắn chỉ có thể cố gắng hết sức bảo trì trấn tĩnh.

Mà ngay cả cô gái nhỏ kia cũng cắn môi không dám lên tiếng, bất quá nàng vẫn không tự chủ được duỗi ra đầu nhìn phản ứng của đám người Dương Thiên Tân.

“Ngươi nhìn trộm ta gì! Thứ đồ vô dụng chỉ có biết ăn thôi!”

Lúc này Dương Thiên Tân trừng mắt liếc cô gái nhỏ trốn ở sau lưng phụ nữ trung niên, mắng.

Cô bé gái vội vàng hơi hơi co lại phía sau, sợ hãi nhìn thoáng qua Dương Thiên Tân.

Vành mắt nàng hơi hơi đỏ lên, nghẹn lấy không có khóc ra thành tiếng.

Một đứa bé mà thôi, làm sao chịu nổi Dương Thiên Tân tức giận mắng.

“Ngươi còn khóc? Ngoại trừ khóc ngươi còn có thể làm gì?”

Dương Thiên Tân vừa mới nhẫn nhịn một cơn giận, lúc này trông thấy cô bé gái bộ dáng này, lại càng nổi trận lôi đình.

Hắn hai ba bước đi qua, duỗi tay muốn kéo cô bé gái kia.

Phụ nữ trung niên tranh thủ thời gian chắn phía trước: “Dương ca, thật xin lỗi...”

“Biến, ngươi đúng là biểu diễn vô dụng, nhan sắc xấu xí, công phu hầu hạ người cũng cmn không được!”

Dương Thiên Tân khinh thường đẩy phụ nữ trung niên ra.

Người phụ nữ trung niên xuống trên mặt đất, mặt sắc thoáng chốc trở nên rất yếu ớt.

Bất quá ánh mắt của người sống sót chung quanh nhìn về phía nàng, cũng không có xem thường, mà là đồng tình.

Nếu như không phải dựa vào bán đứng chính mình, làm sao nàng có thể bảo vệ con gái của mình được đây này?

“Dương ca, van ngươi. Đừng ở trước mặt Đồng Đồng...”

Phụ nữ trung niên lại tranh thủ thời gian bò lên, muốn ngăn cản cô gái nhỏ.

“Sợ cái éo gì, sau này nàng còn không phải cùng một loại với ngươi hay sao! Bất quá nàng lớn lên còn có thể đẹp mắt hơn ngươi, qua vài năm ngươi có thể hưởng thanh phúc, dựa vào nàng nuôi dưỡng ngươi rồi.”

Dương Thiên Tân nhe răng cười hai tiếng, hắn đang muốn duỗi bàn tay nắm lấy cô gái nhỏ, nhưng phụ nữ trung niên rồi lại chắn trước mặt hắn.

“Ngươi không thể đụng vào Đồng Đồng nha...”

“Có phiền hay không!”

Dương Thiên Tân đạp qua một cước, phụ nữ trung niên lập tức thét thảm lên một tiếng, ôm bụng co người lại như con tôm.

Mà Dương Thiên Tân cũng thừa cơ hội này túm qua cô gái nhỏ một cái. Quạt xuống một cái tát.

“Mịa..., sau này ở trước mặt ta không được khóc! Khóc sướt mướt phiền chết rồi! Xui!”

“Dừng lại”

Bạch Ngọc tranh thủ thời gian vọt lên qua, một phát bắt được cánh tay Dương Thiên Tân, nhưng lại bị sức lực mạnh mẽ của hắn trực tiếp hất ngã xuống đất.

Cuối cùng cô gái nhỏ cũng dọa tới khóc ra thành tiếng, trên mặt của nàng vẫn chịu đựng cảm giác nóng rát. Lập tức lộ ra một dấu bàn tay màu hồng.

Bất quá nàng không rảnh thẳng mình, tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống xem xét nổi lên phụ nữ trung niên thương thế.

Cái trán của người phụ nữ trung niên bị té xuống ra máu, ánh mắt cũng hơi tan rả, dường như là não chấn động.

“Mẹ ơi… mẹ ơi mẹ không sao chứ?”

Tiếng la khóc của cô gái nhỏ kích thích tất cả người sống sót ở đây, Bạch Ngọc chậm rãi bò lên từ trên mặt đất, cũng trợn mắt nhìn Dương Thiên Tân.

“Dương Thiên Tân, ngươi làm gì cần phải bắt bẻ một đứa trẻ làm gì vậy? Tâm tình không tốt cũng đừng phát tiết lên đứa bé như vậy nha.”

Lâm Chí Khanh lúc đầu còn dự định không hỏi đến. Nhưng thấy xem Bạch Ngọc bị liên lụy, lập tức tranh thủ thời gian lên tiếng chặn lại nói.

Dương Thiên Tân nhìn thấy những người sống sót này đã hận lại sợ nhìn mình, lại cả đám đều không dám mở miệng cái gì, trong nội tâm lập tức cực kỳ thỏa mãn.

Đây chính là lực lượng nha... Cho dù là ở cái nơi đáng chết này. Hắn cũng có thể trôi qua cuộc sống càng tốt một chút so với người khác.

Nhưng mà cũng là bởi vì hết lần này tới lần khác bị nhốt ở một chỗ như vậy, mới khiến cho hắn có lực lượng mạnh như vậy lại chỉ có thể sống với những phế vật này!

“Mịa..., bực bội...”

Dương Thiên Tân rất là khó chịu mắng một câu, nhưng sau đó xoay người cũng đi lên phía trên lầu.

Đương nhiên bọn hắn sẽ không ở khu vực u ám như vậy. Mà là có gian phòng khô ráo sạch sẽ, bình thường đều là do những này người sống sót thanh lý quét dọn đấy.

Lâm Chí Khanh đi qua muốn an ủi Bạch Ngọc hai câu. Nhưng Bạch Ngọc lại vừa quay đầu, im lặng không nói vỗ bụi bặm trên người chính mình.

“Ngươi cũng phải lý giải thoáng một chút, mỗi ngày sưu tập đồ vật càng ngày càng ít, lại muốn nhấc lên nguy hiểm rất lớn...”

Hắn nói hai câu, lại phát hiện biểu lộ của Bạch Ngọc cứng ngắc dường như không muốn đáp lời, trong nội tâm cũng hơi căm tức một ít.

Khó được hôm nay thái độ Bạch Ngọc đối xử với hắn có biến hóa, không nghĩ tới bị Dương Thiên Tân cho can thiệp rồi!

Nhìn thấy mặt Bạch Ngọc, trong nội tâm Lâm Chí Khanh cũng không khỏi toát ra một chút suy nghĩ muốn hấp diêm, bất quá rất nhanh hắn cũng khống chế được chính mình.

Bình Luận (0)
Comment