Khi còn bé, cha mẹ hắn sinh ra xung đột với những người khác, chỉ cần thái độ của đối phương hung hăng càn quấy, hắn sẽ xông đi lên đá đánh đối phương.
Ở trong mắt của những người khác xem ra, loại hành vi này của hắn làm cho hắn lộ ra vẻ rất chán ghét, thậm chí cha mẹ cũng thường xuyên quát lớn hắn.
Nhưng sau khi lớn lên, Thái Hòa cũng không có bởi vậy mà hối hận qua.
Hắn biết rõ mắt thấy cha mẹ chịu nhục ở trước mắt mình, là một việc để cho người ta giận dữ tới cỡ nào.
“Chuyện này...” Bạch Ngọc còn muốn nói gì, nhưng lúc tiếp xúc đến ánh mắt Thái Hòa, nàng lại lập tức cảm giác phía sau lưng run lên một trận.
Mặc dù Thái Hòa biểu lộ bình thản, nhưng nàng lại cảm giác lúc này Thái Hòa so với Lâm Chí Khanh, so với Dương Thiên Tân còn đáng sợ hơn!
“Ra đây, anh ôm một lát.”
Thái Hòa đưa tay ông cô gái nhỏ vào trong ngực, sau đó bế lên.
Nàng vừa lau nước mắt, vừa dùng cánh tay gầy yếu ôm cổ Thái Hòa.
Phụ nữ trung niên lúc đầu còn muốn ngăn cản, nhưng nàng cơ bản không dám tiếp xúc ánh mắt của Thái Hòa.
“Anh ơi, anh muốn ẵm Đồng Đồng đi nơi nào vậy?” Cô gái nhỏ thấp giọng hỏi.
“Ai khi dễ mẹ của Đồng Đồng, anh sẽ mang Đồng Đồng đi đánh kẻ đó.” Thái Hòa nói ra.
Hắn không phải là ra mặt cho đám người này, đơn thuần chỉ là muốn ra mặt cho cô gái nhỏ này.
Người trưởng thành không thể phản kháng , có thể nói là nhu nhược, nhưng một đứa trẻ giống như nàng, hoàn toàn chính xác là không thể làm được chuyện gì.
Cô gái nhỏ cái hiểu cái không liếc nhìn Thái Hòa, sau đó gật nhẹ đầu.
Lúc này cuối cùng Bạch Ngọc phục hồi lại tinh thần, nàng vội vàng khuyên can nói: “Bọn hắn rất mạnh, cho dù ngươi mang theo súng...”
“Yên tâm, ta nói rồi sẽ mang bọn ngươi đi ra ngoài, ta sẽ không nuốt lời.”
Thái Hòa cũng đã ném súng tiểu liên cho Ngô Thanh Vân, khẩu súng này không có viên đạn, hiện giờ không có gì khác nhau với que chọc lò sưởi, hắn chỉ là không nỡ vứt bỏ mà thôi.
“Ngươi. . .” Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Thái Hòa, nhưng Thái Hòa cũng đã ôm cô gái nhó đi vào trong cửa.
Ba người Ngô Thanh Vân liếc nhìn nhau, sau đó Yuna lập tức đoạt trước nói: “Ta muốn đi!”
“Có thể...”
Lê Bống cũng lộ ra một chút sắc mặt vội vàng, nhưng ai bảo tốc độ nói chuyện của nàng không đủ nhanh làm chi...
Đánh nhau đối với các nàng mà nói giống như là hoạt động giải trí hết sức hấp dẫn, ai cũng muốn đi.
“Được rồi, để cho nàng đi thôi.” Ngô Thanh Vân kéo lại Lê Bống, sau đó trong mắt đã hiện lên một chút tà dị, “Dù sau, không biết đó là một cơ hội tốt hay sao? Có nhiều nhân loại bị lựu lại ở bên người chúng ta như vậy...”
Lúc này Thái Hòa đã ôm cô gái nhỏ về tới trong căn phòng âm u kia, thông qua liên hệ tinh thần, đương nhiên hắn biết rõ Yuna cũng cùng đi vào.
“Bọn hắn ở nơi nào?” Thái Hòa hỏi.
Ánh mắt Yuna chuyển hướng về phía trên lầu, nói ra: “Ở trên lầu kia. Khí tức hơi pha tạp, có lẽ sẽ có hai dị năng giả đây này.”
Lời này mang theo một chút giọng điệu suy đoán, dĩ nhiên Yuna cũng không thể xác định.
Đây là một chỗ thiếu hụt trong năng lực cảm ứng của zombie cao cấp rồi, bọn hắn có thể cảm ứng được một tồn tại mạnh mẽ, nhưng không cách nào cảm ứng được tin tức càng cụ thể hơn.
“Có khả năng hai người hay sao?”
Thái Hòa nhìn thoáng qua cô gái nhỏ trong ngực. Được rồi, đoán chừng hỏi nàng cũng không biết...
Trong quá trình dọc theo thang lầu đi lên trên, Yuna đột nhiên hít hít cái mũi, nói ra: “Có một cỗ mùi máu tươi.”
“Máu hay sao?” Thái Hòa nghi hoặc nhíu mày, bước chân cũng chậm lại.
Hắn lập tức ẩn giấu khí tức toàn thân, động tác của Yuna cũng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều.
Lầu hai bày đầy những ghế sô pha, thoạt nhìn sạch sẽ hơn so với phía dưới nhiều lắm, cũng sáng ngời hơn nhiều.
Thái Hòa làm một cái động tác chớ có lên tiếng với cô gái nhỏ, nàng lập tức dùng sức gật gật đầu, đưa tay bịt miệng lại.
Đi không bao xa, Thái Hòa cũng thấy được một cánh cửa đang khép hờ.
Hắn ló đầu đi qua xem xét, lập tức phát hiện một cỗ thi thể đàn ông.
Quần áo thi thể kia không chỉnh tề, một bên cổ máu me giàn giụa, con mắt trừng rất sâu đấy.
Mùi máu tươi rất nhạt, bởi vì miệng vết thương bị người dùng quần áo che lại rồi.
Y phục này dường như còn dùng để chà lau qua vết máu.
Ngoại trừ zombie khứu giác rất mạnh như Yuna hoặc là biến dị thú ra, người bình thường không thể nào cách thật xa đã ngửi được chút xíu mùi máu tươi đấy.
Thái Hòa chỉ là nhìn sang, cũng lập tức nghiêng người, cũng không để cho cô gái nhỏ chứng kiến cảnh tượng bên trong.
“Mới vừa rồi bọn hắn nói còn có một người... Xem ra có lẽ có một cô gái còn ở nơi này a.”
Thời điểm chọn ra tay giết người ở này, đoán chừng là ý định đồng quy vu tận với những người này rồi.
Có thể làm cho người ta hận đến nước này, chuyện độc ác những người này gây ra, đoán chừng cũng không ít.
Thái Hòa đang muốn hỏi cô gái nhỏ tên họ Lâm này ở đang ở trong phòng nào, cách đó không xa lại có một cánh cửa phòng bị đạp tung mạnh ra rồi.
Một cô gái bay ngược ra ngoài, đâm thật mạnh vào trên lan can.
Nàng toàn thân đều là máu tươi, nắm trong tay lấy cái nắp đồ hộp sắc bén, ở trên cũng dính đầy vết máu.