Thảo Cầm Viên Sài Thành và công viên trò chơi cách hồ tương vọng, chiếm diện tích 17. 3 héc-ta, có gần 40 khu trưng bày động vật, lồng trưng bài động vật 300 loài gần 4000 con, nơi này là thảo cầm viên lớn nhất toàn quốc.
“Cái bản đồ du lịch này chính là ở phương diện này giới thiệu rất rõ ràng, hoàn toàn không có hình ảnh kỹ càng kết cấu nội bộ.”
Thái Hòa cau mày khép lại bản đồ trong tay, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi quần.
Mặc dù không có bản đồ chi tiết, bất quá cũng hiểu được tình huống đại khái trong Thảo Cầm Viên Sài Thành.
Động vật cỡ lớn Bên trong không ít, còn thêm cũng không có thiếu du khách và nhân viên công tác biến dị...
Trong khu trưng bày Thảo cầm viên, cửa sắt và song sắt cán có thể ngăn cản zombie và biến dị thú hay không?
Thái Hòa cảm thấy không thể, nếu không cũng sẽ không có biến dị xà xuyên qua toàn bộ quảng trường chạy đến khu cư xá Tự Do.
Huống chi mặc dù động vật bên trong không ra được, cũng sẽ có vô số zombie vì ăn thịt, tre già măng mọc muốn thử mở ra lồng sắt.
Thái Hòa cũng không nhận ra loại khu vực này còn sẽ có người sống sót, ở đây không phải công viên trò chơi, cho dù có khu vực tránh né, cũng không đủ đồ ăn dự trữ.
Hơn nữa ở trước mặt biến dị thú, nhân loại bình thường không có vũ khí mạnh mẽ, hoàn toàn chính là bị đơn phương đồ sát.
“Chúng ta cũng phải cẩn thận mới được nha.”
Ánh mắt Thái Hòa lộ ra một chút nặng nề.
So sánh về mặt thực lực thân thể mà nói, biến dị thú quả thật rất mạnh, hơn nữa giống loài bất đồng có thủ đoạn công kích cũng khác nhau, đây mới là chuyện nhức đầu nhất đấy.
Zombie Cấp Thủ Lĩnh theo Thái Hòa, trên thực tế mới thật sự là bắt đầu bước vào tiến hóa, còn không có mạnh đến tình trạng đủ để bỏ qua tất cả uy hiếp.
Càng là tích lũy ra vốn liếng sống sót. Lại càng phải chú ý cẩn thận, để tránh thất bại trong gang tấc kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đây là nguyên tắc làm việc của Thái Hòa.
“Bộ dạng trong này hoàn toàn chính xác rất không ổn nha.”
Yuna vẫn đang nhìn chú thích trên bản đồ.
Thái Hòa hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Ngươi có thể đọc chữ rồi hả?”
“Đã sớm có thể đọc được rồi nha.” Yuna lộ ra một bộ dáng vẻ đương nhiên, “Dùng cách nói của nhân loại các ngươi. Lúc trước ta chính là học sinh gương mẫu.”
“Bớt chém gió đi, chị đại mới thật là học sinh gương mẫu, vì sao không thấy nàng có thể đọc chữ?” Thái Hòa buồn bực hừ một tiếng, nói ra.
Yuna dùng tay sửa sang tóc dài. Nói ra: “Rất bình thường, tất cả ký ức ta đều nhớ lại rồi, chỉ có điều giống như chia làm hai phần vậy. Hơn nữa hoàn toàn khác với nhân loại các ngươi, bình thường sẽ không nhớ tới tất cả ký ức, mà là sẽ lưu lại bộ phận ký ức hữu dụng đối với chính mình, những ký ức khác hoặc là quên đi, hoặc là đọng lại ở tầng sâu trong trí nhớ, đúng không?”
“Cmn, không nghĩ tới ngươi vậy mà biết dùng loại phương pháp giải thích giống như học sinh gương mẫu này...” Thái Hòa bất đắc dĩ vỗ xuống đầu.
Lê Bống lập tức gật nhẹ đầu. Nói ra: “Uh... Dù sao... Rất loạn đấy... Dường như... Loạn...”
“Trước hết ngươi sửa sang lại cho tốt rồi nói sau.” Ngô Thanh Vân đưa tay bóp xuống lỗ tai Lê Bống. Sau đó dứt khoát dựa vào trên vai của nàng. Nhìn về phía Thái Hòa và Yuna, “Bất quá Na Na nói rất đúng, chúng ta nhớ tới đủ thứ rất loạn. Rất tạp nham, thậm chí một ít trí nhớ vốn lúc là nhân loại đã quên cũng sẽ bị moi ra từ trong trí nhớ. Ví dụ như những ký ức từng gặp ngươi kia. Mặc dù là ưu tiên nghĩ đến đấy, bất quá ở lúc trước là nhân loại ta hoàn toàn không nhớ đến nhứ ký ức này...”
“Những ký ức bổ sung này là dư thừa đấy...”
“Theo như cách nói của nhân loại các ngươi, những ký ức đó gọi là ký ức tầng sâu trong não bộ đúng không?” Yuna nhíu mày.
Thái Hòa lập tức ngây ngẩn cả người, một lát sau mới kinh hãi nói: “Quá trâu bò rồi... Những dung lượng kiến thức kia của các ngươi...”
“Nào có đơn giản như vậy, nếu như là vậy, ví dụ như: hơn mười năm trước trong lúc ta vô tình đi ngang qua một đầu phố, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển quảng cáo, tùy tiện nhìn sang bảng quảng cáo... Loại ký ức này sớm đã bị quên rồi, nhưng mà bây giờ lại bị ta nhớ lại nguyên vẹn rồi, nhưng loại ký ức vô dụng này xuất hiện có làm được cái gì?” Yuna giang tay ra, nói ra, “Cho nên, ta cũng không biết ta lúc nào sẽ nghĩ đến thứ gì. Bất quá đây là tình huống của ta, học tỷ và Lê Bống tỷ đều không có khôi phục ký ức nguyên vẹn.”
“Ta đang tiến hành lựa chọn dung hợp ký ức hữu dụng.” Ngô Thanh Vân cười cười, nói ra.
“Ký ức nào là hữu dụng vậy?” Thái Hòa tò mò hỏi một câu.
Trong ánh mắt Ngô Thanh Vân lập tức hiện ra một chút sắc đỏ, một vòng màu hổ phách lập tức càng phát sáng ngời: “Trước mắt đang đang dung hợp, là tri thức sinh lý. Một ít chuyện tạm thời không nghĩ tới, ngày hôm qua ta đã hỏi những người nhân loại kia...”