Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 526 - Chương 526: Tặng Cho Ngươi

Chương 526: Tặng Cho Ngươi Chương 526: Tặng Cho Ngươi

Nhưng đối với Thái Hòa mà nói, là quan trọng nhất cơ bản không phải chính mình trôi qua cuộc sống như thế nào, chuyện này cơ bản cũng không phải là suy tính ưu tiên đối với hắn!

Cho nên việc gia nhập nơi trú quân này, đối với Thái Hòa mà nói là không thể nào.

Ít nhất khi các nàng Lê Bống còn chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, trước khi tìm được phương pháp xử lý tại giải quyết xung đột bản tính zombie cùng tồn tại với nhân loại, hắn vẫn không thể tiếp xúc với người sống sót nhân loại trong thời gian dài.

Ngụy trang của ba người Lê Bống chỉ là tạm thời, không có khả năng vẫn mãi không bại lộ.

Mà một khi bộc lộ ra thân phận chân thật của các nàng, mặc dù các nàng không chủ động đả thương người, Thái Hòa cũng có thể tưởng tượng được những người sống sót kia sẽ có phản ứng gì.

Chẳng biết tại sao, nghĩ tới đây, Thái Hòa đột nhiên cảm giác ngực hơi khó chịu.

Hắn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Lê Bống, sau đó không hề nao núng cầm tay non mềm lạnh buốt của nàng.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên giật mình.

Có lẽ vấn đề không ở trên người ba người Lê Bống, mà ở hắn đối xử với các nàng như thế nào đấy.

Đến tột cùng xem các nàng trở thành zombie, hay vẫn cho rằng là “Nhân loại” ...

Nhân cách Yuna phân liệt, không thì ra là nguyên nhân vì vậy hay sao?

Nói như vậy, có lẽ phải cho Yuna dung hợp triệt để, hoàn toàn tăng lên, điểm mấu chốt cơ bản không phải ở trên người Yuna, mà là ở trên người hắn...

“Thế nào, cân nhắc thoáng một chút chưa?” Thấy Thái Hòa lộ ra vẻ suy tư, trong nội tâm Ninh Dương Lan Ngọc vui vẻ.

Xem bộ dạng như vậy chắc là có hy vọng nha, quả nhiên sức thuyết phục của chính mình rất mạnh, nói mình không biết cách giao tiếp khẳng định đều là hâm mộ ghen ghét hận...

“Thật ngại quá...”

“Ặc? Đừng từ chối nha! Ta còn đang tiến hành tự khích lệ mình đây này!”

Thái Hòa vừa mới mở miệng, Ninh Dương Lan Ngọc lại dùng đôi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Mặc dù ta rất không thoải mái, nhưng mà không cần phải gấp gáp, ngươi lo lắng cả đêm nữa. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt buộc ngươi đấy.”

“Vậy ngươi có thể buông tay ra hay không? Bả vai ta sắp bị ngươi bóp nát...”

Thái Hòa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vì vậy tranh thủ thời gian mở ra ba lô lấy ra. Bút kí của cảnh sát vũ trang Tuấn Hưng.

“Đây là người cảnh sát vũ trang cho ta đấy, xem như hắn ghi chép bản này, nếu như các ngươi đến Sài Thành sưu tập tin tức đấy, thứ này khẳng định có trợ giúp đối với các ngươi.”

Nhắc nhở lúc trước của Tuấn Hưng, coi như Thái Hòa đã làm được. Đương nhiên tin tức hữu dụng phía trên này, cũng đều ghi khắc ở trong đầu Thái Hòa.

“Thứ tốt nha...” Ninh Dương Lan Ngọc sửng sốt một chút, sau đó lập tức vội vươn tay nhận lấy, mở ra nhìn quét thêm vài lần, “Thứ này rất hữu dụng, ta cũng sẽ không khách khí, cám ơn nha.”

“Đừng nóng vội cám ơn ta, ta còn có việc muốn nhờ các người.” Thái Hòa nói ra.

“Ồ?” Ninh Dương Lan Ngọc hơi kinh ngạc nhìn về phía Thái Hòa, “Nói đi.”

“Ta không biết lần này khu vực sưu tầm của các ngươi lớn đến bao nhiêu... Tóm lại chờ thời điểm các ngươi bắt đầu kiến tạo vành đai cách ly, nhớ rõ đi Đại Học Sài Thành một chuyến, nơi đó còn có rất nhiều người sống sót. Ngoài ra, xung quanh đây cũng có người sống sót, nếu như bọn hắn còn chưa kịp rời khỏi mà nói... Mang theo bọn hắn a.”

Thái Hòa nghĩ một lúc rồi, nói ra.

Trong lòng của hắn đã lạnh mình thoáng một chút, lúc nào mình cũng có loại tâm tính này khắp nơi suy nghĩ cho người khác rồi...

Bất quá vừa nghĩ tới cô nàng Lâm Á Hân kia còn khốn thủ ở Đại Học Sài Thành, đau khổ chờ đợi đội cứu viện xuất hiện, Thái Hòa đã cảm thấy hơi không đành lòng.

Chỉ là chuyện thuận miệng nói ra mà thôi, hơn nữa còn là mượn bút kí của Tuấn Hưng trao đổi nhân tình, giúp thoáng một chút cũng không có gì.

“Như vậy sao... Được rồi, ta nhớ kỹ rồi.” Ninh Dương Lan Ngọc hơi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lập tức chăm chú gật gật đầu.

Thái Hòa lập tức yên tâm đến.

Nàng không có thuận miệng đồng ý, chuyện này rất tốt...

“Lại không cứu được các ngươi, đảo mắt ngươi còn đưa ta một món đồ giá trị...” Ninh Dương Lan Ngọc bỏ bút kí vào ba lô, cau mày thầm nói, “Như vậy không tốt lắm.”

“Ặc. . . Ngươi không cần phí tâm, chúng ta cái này xem như trao đổi đồng giá rồi nha...”

“Như vậy sao được? Như vậy đi, đêm nay nơi này sẽ tặng cho các ngươi ở, ngoài ra...”

Nàng hơi lén lén lút lút móc ra một túi lớn, sau đó đưa kín đáo cho Thái Hòa: “Ta tin tưởng ngươi rất cần thứ này, sạch sẽ lại không dễ tìm. Cứ như vậy, ta đi ra ngoài trước hỗ trợ làm đạn lửa rồi. Trong chốc lát sẽ có người tới phát thức ăn đấy. Ha ha, không cần khách khí nha.”

Đợi sau khi Ninh Dương Lan Ngọc cầm theo ba lô chui ra nhà kho, Thái Hòa tò mò mở ra túi nhựa đen trong tay.

Một bao vật mềm mềm bị hắn cầm trong tay, ba người Lê Bống lập tức đều tò mò bu lại.

“Hòa Ca, đây là thứ gì?”

“Băng... Băng vệ sinh.”

Bình Luận (0)
Comment