“Còn thiếu một ít so với Lê Bống, đại khái lại trải qua tăng trưởng lên hai lần, hoặc là một lần biến đổi lớn về chất, có thể đạt tới Cấp Thủ Lĩnh nha. Hoàn toàn không có đầu mối hay kinh nghiệm vì về tiến hóa của biến dị thú...”
Thái Hòa âm thầm tính toán ở trong lòng nói: “Bất quá hình thể càng ngày càng nhỏ, điểm này trước mắt xem ra rất lừa tình nha, quả nhiên giao cho Yuna nuôi dưỡng là một quyết định tốt, nếu không sớm muộn gì cũng phế ở trên tay của ta.”
Màu sắc của bộ lông thay đổi làm cho ngoại hình của nó thoạt nhìn rất đáng yêu hơn nhiều, nhưng Thái Hòa lại đối với chuyện này hơi xì mũi coi thường.
Với tư cách một biến dị thú, nên thành thành thật thật phát triển phương hướng cao to khí phách, ví dụ như con trăn biến dị kia chính là tấm gương tốt.
Biến xinh đẹp hay sao? Có tác dụng éo gì trùi!
“Lần này còn kém một chút gây ra chuyện lớn rồi, xem ra chắc chắn phải để cho Yuna quản giáo nó cho thật tốt rồi...”
Trong nội tâm Thái Hòa âm thầm nghĩ tới, tầm mắt thì lại chuyển đổi trở về, đồng thời ngón tay cái dùng sức nhấn xuống một cái.
“A... A...”
Ninh Dương Lan Ngọc nhíu mày, nàng vừa mới thanh tỉnh, cũng lập tức mở mắt, sau đó nhanh nhẹn ngồi dậy.
“Ta có thể hiểu được ngươi vừa choáng luôn hai lần cho nên còn chưa có khôi phục, nhưng ngươi
Thái Hòa cúi đầu nhìn sang, sau đó hơi xấu hổ nói.
Ninh Dương Lan Ngọc từ ánh mắt của hắn cúi đầu xem xét, lập tức ngậm miệng lại.
Một nửa nội y kia nhưng mà hiệu quả che chắn gần như bằng không...
Nhìn thấy Ninh Dương Lan Ngọc nhanh chóng che lên trên cái chăn, nhưng Thái Hòa hơi thỏa mãn nghĩ đến, không nghĩ tới bị che giấu ở dưới sân bay, lại cất dấu hai ngọn núi hùng vĩ đến khủng khiếp...
“Ngươi có thể đưa quần áo cho ta mượn hay không. . .” Ninh Dương Lan Ngọc đưa mắt nhìn sang Thái Hòa.
“Được rồi. Bất quá ngươi lấy cái gì đến trao đổi?” Thái Hòa vừa cởi quần áo, vừa nói.
Đôi mắt Ninh Dương Lan Ngọc hơi híp mắt lại: “Ý của ngươi là, ngươi dự định lừa một cô gái cởi sạch hay sao?”
“Vậy ngươi dự định bọc lấy cái chăn trở về hay sao?” Thái Hòa nói ra, “Còn nữa, ta vừa cứu được mạng của ngươi.”
“Được rồi... Xem như ngươi lợi hại!” Ninh Dương Lan Ngọc nắm cái cằm của mình, hỏi, “Nói đi, vừa ý cái gì? Trước hết nói rõ, không có chuyện lấy thân báo đáp đâu.”
“Ta không có dự định...”
“Ngươi cũng nhìn thấy. Ta vừa đến ngày đèn đỏ...” Nàng bổ sung một câu, một đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Thái Hòa.
Thái Hòa lập tức nghẹn lời.
Nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Thái Hòa, Ninh Dương Lan Ngọc “Phốc”, phì cười ra tiếng, nói ra: “Ha ha, vậy thì tin rồi sao? Đàn ông dám đụng ta còn chưa có sinh ra đời đâu. Bất quá nha... Nhìn thấy sạch sẽ thân thể ta ngược lại là có một người rồi.”
Ánh mắt nàng lộ ra hơi kỳ lạ. Thái Hòa nhìn thấy mà da đầu hơi run lên.
“Ta biết rõ ngươi không phải cố ý đấy.”
“Đề tài này cũng đừng lại thảo luận đi... Ta đang muốn nói, loại áo lót chống đạn này của ngươi...”
Thái Hòa rất cảm thấy hứng thú với cái loại áo lót này, có thể che chắn hoàn toàn hai ngọn núi cao..., nhất định năng lực phòng hộ không kém, nói chung thì thứ này có thể đền bù một mức độ lớn nhất nhược điểm của một nhân loại như hắn.
“Áo lót chống đạn hay sao? Cái áo giáp này là ta tự chính mình cải tạo đấy, chuyên dụng phòng ngự zombie... Được rồi, trong chốc lát nữa ta đưa cho ngươi. Dù sao ngươi đã cứu ta.”
Ninh Dương Lan Ngọc nhận lấy quần áo Thái Hòa đưa tới một cái, bọc ở trên người.
Ngược lại là nàng không chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt, trực tiếp xốc lên ga giường rồi nhảy xuống, sau đó mặc lên quần và ủng da của chính mình.
Bởi vì dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Quần áo của Thái Hòa mặc ở trên người nàng, hoàn toàn che mất cái mông của nàng...
Bất quá cặp chân non mịn lại trắng bóng kia, lung lay trước ánh mắt của Thái Hòa...
Mấy phút đồng hồ sau, Thái Hòa và Ninh Dương Lan Ngọc người trước người sau về tới trên lầu.
Thái Hòa vừa trở lại nhà kho không đầy một lát, một gã quân nhân cũng đưa tới một cái ba lô.
Mở ra xem xét. Bên trong đúng là một cái áo lót chống đạn, cùng với một cái áo khoác không thấm nước.
“Đây là cái gì?” một tay Yuna chộp lấy món áo lót chống đạn này.
Lê Bống vừa hít hít cái mũi. hơi kinh ngạc nói: “Thứ này của cô gái dáng người nhỏ kia đấy sao...”
“Uh, ăn cướp đến từ chỗ nàng ấy đấy.”
Thái Hòa thoả mãn đem cái áo lót chống đạn này cầm vào trong tay, dùng tay gõ xuống.
“Beng...g!”
Quả nhiên bỏ thêm tấm thép...
Nhưng bộ vị hai đỉnh núi tính mềm mại còn rất cao, mặc lên người cũng sẽ không có cảm giác không thoải mái gì.
Thái Hòa cố ý để cho Lê Bống dùng tay cắt thoáng một chút, kết quả chỉ để lại một cái vạch trắng ở trên áo, không có xuyên thủng áo lót chống đạn triệt để.
“Thứ tốt ah, đã có cái này cùng Zombie Lên Cấp cận chiến lúc tính an toàn cũng lớn rồi rất nhiều. . . Áo khoác cũng không tệ.”