Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 542 - Chương 542: Xi Một Cái Thử Xem

Chương 542: Xi Một Cái Thử Xem Chương 542: Xi Một Cái Thử Xem

“Cũng đã ở đây rồi.”

Thái Hòa dẫn đầu chui vào trong một cửa hàng nhỏ, bên trong nằm ngổn ngang lộn xộn mấy bộ thi thể zombies.

Ca Cao đang ngồi xổm ở đằng kia, vừa thấy Thái Hòa tiến đến, lập tức nhảy lên nhẹ nhàng, xuất hiện ở trước mặt Thái Hòa, sau đó cọ lên ống quần hắn.

“Sau khi tiến hóa không chỉ có hình thể nhỏ lại, ngay cả làm nũng cũng trở nên rụt rè hơn. Rất tốt, hiện giờ cuối cùng có với t bộ dạng giống với một con chó cái thật sự rồi.”

Thái Hòa thuận tay xoa nhẹ hạ đầu của nó, nhưng sau đó xoay người nhìn về phía cửa.

“Nó chỉ là một con chó nha, dù rụt rè thế nào cũng là chó!”

Ba người Lê Bống cũng đã theo sát lấy chui đi vào, Yuna vừa lấy, vừa thuận tay kéo cánh cửa cuộn ra một cái, đáng tiếc cái cửa sắn cuộn này đã bị gỉ sét triệt để rồi, cơ bản là không thể nào kéo lên được.

“Ngoại trừ nhìn bên ngoài còn giống một chó ra, ngươi xem bộ dạng nó thành như vầy không có liên quan gì tới một con chó truyền thống nữa rồi”

Thái Hòa cúi đầu nhìn liếc Ca Cao, lúc này nó đang nâng lên một cái chân trước, nhẹ nhàng gãi cằm của mình.

“Không có liên quan hay sao?”

Trên mặt Yuna nở nụ cười đi tới trước mặt Ca Cao.

Ca Cao “Ẳng” một tiếng, vừa muốn chồm hai chân trước lên trên người Yuna, chỉ nghe thấy Yuna nói: “Giơ lên chân sau, xi xi một cái thử xem.”

“Ê...”

Lê Bống muốn đẩy qua một cái ngăn tủ, nhưng ngăn tủ NWXgwVQwḐ EMjVAtRqGẈ quan hệ trực tiếp với độ lớn của cánh cửa, dĩ nhiên không làm được, nàng đành phải bất đắc dĩ bỏ qua, ngược lại dường như trưng cầu ý kiến nhìn về phía Thái Hòa.

“Lầu hai. Nơi này có mùi máu tươi, trong chốc lát có zombie đến mà nói..., đóng cửa cũng vô dụng.”

Rất nhanh Thái Hòa đã đưa ra quyết định.

Lầu hai có một gian văn phòng đối diện đường đi, sau khi Thái Hòa đóng lại cửa phòng, cũng để cho Ca Cao canh giữ ở đầu cầu thang.

Chính hắn lập tức tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lại để cho Ngô Thanh Vân đứng ở cửa sổ, hoán đổi góc độ tầm mắt đến trên người nàng.

Nhân loại bình thường nếu như bị phát hiện, zombie sẽ lập tức liều lĩnh nhào đầu về phía trước.

Còn dám chủ động chạy đến tìm Zombie Cấp Thủ Lĩnh để gây sự đấy. Ngoại trừ biến dị thú ra, đoán chừng cũng chỉ có zombie ngang cấp rồi.

Thái Hòa để cho Ngô Thanh Vân đứng ở đằng kia, thứ nhất là để quan sát tình huống bên ngoài, thứ hai chính là để phòng ngừa có Zombie Cấp Thủ Lĩnh qua lại ở mảnh khu vực này.

Dùng thực lực của đám người Tom và Ninh Dương Lan Ngọc, Zombie Cấp Thủ Lĩnh rất dễ dàng dẫn đến cả team bọn hắn bị diệt sạch.

Thật ra chuyện phát ra âm nhạc này, do Thái Hòa điều khiển zombie để làm là an toàn nhất đấy.

Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, đối với nhân loại cực độ thù hận zombie mà nói, muốn cho bọn hắn hợp tác với một con zombie, cơ bản chính là không thể nào đấy.

Dù con zombie này là ở dưới sự khống chế của nhân loại. Cũng sẽ khiến bọn hắn khủng hoảng và ngờ vực vô căn cứ.

“Cho nên mặc kệ cân nhắc theo phương hướng gì, ta đều phải giấu diếm dị năng của chính mình.”

Nghĩ tới đây, Thái Hòa bất đắc dĩ gãi đầu thoáng một cái.

Trên đường phố lộ ra vẻ rất hoang vu, một chiếc xe buýt lật ngang ngã ở giữa giao lộ, ở sau xe buýt có thể trông thấy rất nhiều bóng dáng zombies.

Bóng dáng bọn hắn như là vô tri vô thức vậy, đang đung đưa chậm rãi. Ai có thể cũng biết, một khi có phát ra một chút động tĩnh, bọn hắn cũng sẽ lập tức “Thức tỉnh” tới, biến thành quái vật giết chóc cuồng bạo.

“Ninh Dương Lan Ngọc bên kia, có lẽ không sai biệt lắm rồi... Bất quá để cam đoan áp dụng kế hoạch thành công, ta vẫn phải tự mình tham dự thì mới có vẻ ổn thỏa hơn.”

Sau khi Thái Hòa ngồi vững vàng, lập tức phóng ra ngoài một cái vòi tinh thần.

Cái vòi tinh thần vô hình như là thăm dò vẫn mãi kéo dài rời khỏi trong những con zombies kia. Sau đó chui vào trong đầu một con nữ zombie hình thể nhỏ nhắn xinh xắn.

Con zombie này lập tức dừng lay động lại, hai mắt màu đỏ hồng cuồng bạo chớp chớp, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại.

Nàng đi tới chậm rãi một bên, sau đó dọc theo nơi hẻo lánh chui vào trong một căn phòng nhỏ...

Lúc này team của Tom đã đạt tới vị trí chỉ định. Hắn lộ ra cổ tay, lung lay thoáng một cái ở cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt đồng hồ, phản chiếu ra một chút ánh sáng.

Ninh Dương Lan Ngọc lập tức tiếp nhận được tín hiệu này,

Nàng quay đầu. Hít sâu một hơi, nhìn về phía cái điện thoại trên cục nóng máy điều hòa kia.

Ở đây chỉ còn lại có một mình nàng. Chỉ cần nàng về nhấn xuống, cảnh tượng nơi này nhìn như hoàn toàn yên tĩnh lập tức sẽ bị phá vỡ.

“Chị ơi ta chắc chắn sẽ không chết ở nơi này.”

Ninh Dương Lan Ngọc hít một hơi thở thật dài, nhếch miệng cười cười, sau đó bóp mạnh xuống ngón tay giữa.

“Nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa! Thì anh đã không gặp người! Nếu ngày xưa em nhìn anh nhưng không mỉm cười! Thì anh đã không mộng mơ!”

Bình Luận (0)
Comment