“Xem ra ta quấy rầy chuyện tốt của ngươi.” Ninh Dương Lan Ngọc cười hì hì, nói ra. Nhưng mà nói thì nói như thế, trên mặt nàng một chút biểu lộ ngại ngùng cũng không có.
“Ngươi có chuyện gì?” Thái Hòa vuốt vuốt mi tâm, khắc chế xúc động ném Ninh Dương Lan Ngọc ra bên ngoài.
Bất kể nói thế nào bây giờ nàng còn là thương binh, một chân đang bị gãy rồi mà.
Thái Hòa không nhịn được hơi ác ý nghĩ đến, vì sao nàng không có bị Zombie cào tổn thương hoặc là cắn tổn thương vầy nè?
Nhưng nghĩ lại, thật muốn có loại tình huống đó xảy ra, đoán chừng nàng sẽ chính mình sụp đổ trước tiên.
“À, là như thế này. Người đến giao dịch với ngươi đã xuất phát, nhưng mà đoán chừng phải ngày mai mới có thể đến nơi đây rồi. Chỉ có thể dùng xe trong cùng lộ tuyến ngươi hiểu mà... Nếu không thì phải làm sao? Chuyện này ngươi cũng không hiểu hay sao?” Ninh Dương Lan Ngọc tặc lưỡi hai tiếng, sau đó một tay nắm lấy Thái Hòa kéo tới cửa, vừa kéo lấy hắn đi xuống dưới lầu, vừa nói, “Nói cách khác người nọ là đi bộ tới đấy. Ngoài ra bởi vì xuất hiện Zombie dị biến, về phía nơi trú quân sẽ lập tức bắt đầu bắt tay vào xây dựng đội quân tiền tiêu, mau chóng bắt đầu xây dựng lên vành đai cách ly.”
“Lúc đầu dự định của nơi trú quân, là phải đợi sau khi góp nhặt đầy đủ tin tức, mới bắt đầu bắt tay vào thành lập vành đai cách ly. Nhưng tình huống có biến, chúng ta muốn đuổi kịp trước khi số lượng lớn Zombie dị biến xuất hiện, cố gắng hết sức mau chóng hoàn thành công tác giai đoạn trước. Đại khái trong một tháng nha. Đến lúc đó ta cũng sẽ xin đến đến đóng ở Sài Thành này, nói không chừng chúng ta có cơ hội gặp lại nha.”
Ninh Dương Lan Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Thái Hòa, đưa tay chui vào áo sơ mi hắn còn chưa kịp cài lên, sau đó ngón tay dọc theo lồng ngực của hắn trượt từng chút một xuống dưới: “Thời điểm chúng ta gặp mặt, chung quy có thể nhìn thấy thằng em Thái Hòa ló đầu ra đây này.”
“Bớt tự kỷ đi... nhưng mà ngươi nói những này có liên quan gì với ta? Người nọ tới chậm, ta đợi trong phòng là được rồi.”
Thái Hòa nhìn chằm chằm vào Ninh Dương Lan Ngọc cái chân khập khiễng kia, lộ ra một chút vẻ mặt bất đắc dĩ: “Với tư cách một cô gái xinh đẹp, ngươi có thể không cần mỗi lần gặp mặt đều đưa tay nắm lấy thằng em của ta được hay không... Ngươi làm như vậy rất dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm đấy.”
Dù là chân gãy, lực lượng cánh tay của cô nàng này còn lớn như vậy, nhưng lại có thể đi chân khập khiểng chạy khắp nơi.
Quả nhiên người còn sống sót có thể chạy nhảy ở dưới loại tình huống này, bản thân chính là quái vật có thể so với Zombie dị biến.
“Bởi vì rất nhàm chán, cho nên chúng ta quyết định tìm một chút việc vui. Những bạn gái của ngươi đều không quá thích nói chuyện với ta, cho nên ta tìm tới ngươi rồi.”
Ninh Dương Lan Ngọc giảo hoạt cười cười về phía Thái Hòa.
Thái Hòa lập tức đã có một chút dự cảm không ổn.
Đội của Trần Tiểu Vy đã ngồi ở trong đại sảnh, sau khi thấy Thái Hòa đã đến, Lâm Văn Chung lập tức lấy ra một khẩu súng từ trên người mình đặt ở trên bàn, sau đó lại vươn tay ra phía Thái Hòa: “Đao của ngươi.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thái Hòa nghi hoặc mà hỏi thăm.
Nguyễn Trung Hiếu cười ha ha, nói ra: “Trò chơi thi đua săn giết zombie, có tham gia hay không?”
Hắn nói xong, lập tức lấy ra từ trong túi quần một ít viên đạn, thuốc lá, đồ hộp và nhiều thứ khác: “Những thứ này là phần thưởng, hơn nữa ta biết rõ Trần đội trưởng còn có thể lấy ra thêm nhiều thứ tốt đấy, bởi vì hôm nay có thêm một vị khách nhân nha.”
“Thi đua săn giết là một hoạt động giải trí lưu hành hạng nhất ở trong quân doanh của chúng ta, mục tiêu săn giết của người bình thường đều là Zombie bình thường, nhưng mà mục tiêu của chúng ta là Zombie cao cấp, còn có Zombie dị biến. Số lượng bắn chết càng nhiều, phần thưởng lấy được cũng lại càng phong phú.”
Trần Tiểu Vy nghiêng thân thể về phía trước một chút, tay bỏ lên trên bàn ngẩng lên cái cằm, gương mặt lạnh lùng nói ra.
Cho người ta cảm giác nàng cũng không phải là muốn tham gia thi đua gì, mà là bắn chết càng nhiều Zombies hơn nữa để phát tiết.
Lâm Văn Chung nói tiếp: “Nhưng mà người tham gia lần này còn có Ninh Dương Lan Ngọc và đội trưởng Tom, và một số dị năng giả trong doanh trại chúng ta, chúng ta không thể sử dụng vũ khí, đây cũng là để công bằng nha.”
Thái Hòa khẽ dựa ra sau, nheo lại con mắt.
Lực thu hút của loại thi đua này đối với Thái Hòa vẫn phải có một chút, hơn nữa nghe qua cũng hoàn toàn chính xác rất thú vị.
Nhưng mà người nói ra ngay trong lúc này, nhất là một vị người dự thi trong đó còn là một người thọt...
“Ngươi chính là muốn xem thử cuối cùng ta là loại dị năng gì đúng không?” Thái Hòa quay đầu liếc nhìn Ninh Dương Lan Ngọc, hỏi.
Ninh Dương Lan Ngọc cười gượng ha ha một tiếng, sau đó đột nhiên đưa tay bắt được cánh tay Thái Hòa: “Ngươi làm ơn thỏa mãn ta đi! Ta vừa nghĩ tới rất nhanh ngươi sẽ chia tay với chúng ta, ta sẽ rất khó đi theo ngươi mà! Lần trước cái gì cũng không có hỏi được, lần này ngươi làm ơn nhất định phải cho ta một cơ hội đi! Ta tò mò không ngủ yên!”