Đồng thời khi đoàn xe này đến gần Sài Thành, Thái Hòa cũng đã ôm Yuna trở lại nơi nghỉ chân.
Thời gian lúc nửa đêm, một trận tiếng ồn ào làm cho Thái Hòa leo xuống trên giường trong nháy mắt, mở to mắt ra.
Hắn điều khiển một con rối Zombie lập tức xuất hiện ở sau một bụi cỏ tùng, lặng yên không một tiếng động, cách một con đường cái nhìn về phía nhà ga đối diện.
Gần hai mươi chiếc xe đậu ở cửa ra vào nhà ga, trừ vài chiếc xe việt dã ra, gần như những người nhảy xuống từ trên xe tải đều võ trang đầy đủ.
Bọn họ còn bốc dỡ xuống rất nhiều thùng hàng từ trên một chiếc xe, thậm chí còn có một ít vũ khí nhìn qua rất nặng nề. Bởi vì đều bọc vải dầu, cho dù có Zombie thị lực rất tốt, nhưng Thái Hòa cũng không có cách nào nhìn ra những thùng kia đến tột cùng đựng cái gì.
“Đại khái khoảng một trăm người hay sao... Xem ra ta còn là đánh giá thấp thực lực doanh địa Đại Bàng, chỉ là vài đoàn người tiền trạm cũng đã có nhiều như vậy, hơn nữa nhìn lúc tư thế bọn họ di chuyển, rất giống với Tom. Huấn luyện nghiêm chỉnh hay sao... Như vậy xem ra thời gian bọn họ bắt đầu thành lập vành đai cách ly, có lẽ ở trong vòng mười ngày nay.”
Thái Hòa rơi vào trầm tư, hắn không có mạo hiểm để cho con rối Zombie tiếp tục tới gần, mà là chậm rãi lui về trong bóng tối.
Lúc này từ một chiếc xe việt dã lái vào trong nhà ga nhảy xuống một người, chính là Ngô Thanh Báo.
Mà tài xế của hắn mới từ trong xe đẩy ra ngoài thi thể không đầu này, sau đó ngồi xổm một bên bắt đầu nôn khan.
“Đội trưởng Ngô Thanh Báo, ta biết ngay ngươi ra lệnh ta làm tài xế cho ngươi nhất định là không yên lòng. Ọe!”
Tài xế vừa nôn khan, vừa thét lên.
Ngô Thanh Báo đốt một điếu thuốc, dựa lên bên cạnh xe, lặng yên nhìn xem vài người đội viên khiêng bộ thi thể này đi.
“Ta biết rõ, từ khi ngươi tận mắt nhìn thấy huynh đệ ngươi bị ăn sạch ở trước mặt ngươi, ngươi đã có chứng rối loạn sợ hãi. Sợ hãi Zombie, thấy máu là buồn nôn. Nhưng mà thế đạo này lại không có bác sĩ tâm lý, ngươi đi theo ta, chính là liều thuốc tốt nhất.” Ngô Thanh Báo nói ra.
Lái xe sững sờ trong chốc lát. Sau đó cưỡng chế kiềm chế cảm giác muốn buồn nôn, chậm rãi đứng lên: “Đội trưởng Ngô Thanh Báo, ta nghe nói lần này là chính ngươi xin làm tiên phong. Ngươi thật không sợ hay sao? Như vậy ngươi muốn đối mặt Zombie, chắc là nhiều nhất đây.”
“Đương nhiên ta cũng sợ hãi. Nhưng ngươi cũng biết, một khi bắt đầu kéo vòng cách ly, Sài Thành lập tức sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn. Ta phải đuổi đến trước, làm một việc tư.”
Ngô Thanh Báo phun ra một ngụm khói trắng, nói ra: “Ta muốn đi tìm em gái của ta đây.”
Lái xe lập tức trừng to mắt, như là nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi vậy.
“Nếu như nàng còn sống. Nhất định nàng có thể đủ chèo chống qua nửa năm này, điểm này ta cũng sẽ tin tưởng vững chắc.”
Trên mặt Ngô Thanh Báo lộ ra một sắc mặt ôn nhu, hắn lấy từ trong túi quần ra một khối đồng hồ bỏ túi, sau đó mở ra liếc mắt nhìn.
Trong nắp hộp, là một tấm ảnh nho nhỏ. Là một khuôn mặt Thái Hòa rất rõ ràng...
Đội tiên phong tới nhanh như vậy, điều này làm cho Thái Hòa cảm giác thật bất ngờ.
Hai ngày kế tiếp, Thái Hòa trừ chặt chẽ mà giám thị động tĩnh phương hướng nhà ga ra, chính là càng không ngừng tiến hành luyện tập.
Lê Bống và Ngô Thanh Vân cũng đang tiến hành đối luyện lẫn nhau, nhàn rỗi sẽ dạy cho Ca Cao làm người là như thế nào.
Đến giai đoạn bây giờ, Thái Hòa ỷ lại đối với vũ khí đã càng ngày càng nhỏ, hắn dứt khoát đưa Đường đao cho Lê Bống. Mà Lê Bống thì đưa Hổ Trảo cho Ca Cao. Loại vũ khí này, đối và Ca Cao tràn ngập thú tính mà nói, rõ ràng càng thích hợp hơn. Mãi cho đến buổi tối ngày thứ ba, Yuna từ trong hôn mê cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Nàng vừa mở to mắt, đã nhìn thấy Thái Hòa canh giữ ở bên giường.
Thái Hòa mở to một đôi mắt giăng kín tơ máu. Vui vẻ mà nắm lấy tay Yuna: “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Vì trông nom Yuna, ban ngày hắn luyện tập, buổi tối cơ bản đều canh giữ ở bên người nàng.
Tinh thần Yuna hoạt động rất bình thường, nhưng mà vừa nghĩ tới ở trong thế giới tinh thần của nàng xuất hiện những cảnh tượng quỷ dị kia. Thái Hòa đã cảm thấy không yên tâm chút nào.
Hiện giờ đoàn ánh sáng tinh thần của nàng đã biến thành một cái chỉnh thể lần nữa, ít nhất trong khi Thái Hòa dò xét. Không cảm giác có vấn đề gì...
Nhưng mà hôn mê trọn vẹn hai ngày, hơn nữa còn nhờ Ổ Virus liên tục phân bố đi ra virus, kích thích tiềm năng thân thể nàng, điều này nói rõ đoàn ánh sáng tinh thần của nàng trong nhất định trải qua cải tạo lớn một trận. “Như thế nào đây? Có ở không thoải mái chỗ nào hay không? Cảm giác như thế nào? Đau đầu hay không?”
Yuna lẳng lặng nhìn về phía Thái Hòa, không nói gì.
“Mau nói cho ta biết đi, Na Na? Ngươi không sao chứ! Đừng dọa ta, nếu ngươi gặp chuyện không may...”
Thái Hòa thoáng chốc lo lắng, nắm lấy tay Yuna một cái.