“Ta như thế nào sẽ không sợ hãi đây? Ở trước mặt loại sinh vật cao cấp ngày càng hoàn mỹ này, ta chính là run rẩy phát ra từ linh hồn đó chứ. Nhưng mà các ngươi chẳng lẻ không chờ mong hay sao? Cuối cùng loại sinh vật này sẽ tiến hóa thành bộ dáng gì nữa? Nhân loại đã dừng lại tiến hóa quá lâu, nói không chừng, chúng ta giống như là những chủng tộc đã từng bị diệt sạch ở trong lịch sử mà thôi, có lẽ cái thế giới này cảm thấy chúng ta cần phải bị loại bỏ nha.”
Ngoài miện Ngô Thanh Báo nói mình đang sợ hãi, nhưng biểu lộ lại vô cùng hưng phấn.
Nhưng mà thời điểm ngay khi Ngô Thanh Báo vỗ vỗ bờ mông chuẩn bị rời đi, lại phát hiện Vũ Linh đang để sát cái mũi vào cái con rối Zombie kia ngửi liên tục cẩn thận.
“Vũ Linh, không nghĩ tới khẩu vị của ngươi đặc biệt như thế. Con Zombie này tối thiểu nửa năm không có tắm rửa qua rồi, ngươi ưa thích không rời đối với loại mùi vị kỳ lạ này hay sao?”
Ngô Thanh Báo hơi kinh ngạc mà hỏi thăm.
Mặt Vũ Linh lập tức đen lại, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Ngô Thanh Báo, sau đó nói: “Ta phát hiện một chuyện rất quái lạ. Trên người con Zombie này có một chút mùi vị, vô cùng tương tự với ngươi.”
“Vậy sao? nhưng mà ta vừa mới ra tay nha, có mùi vị của ta không có gì lạ đâu.” Ngô Thanh Báo nói ra.
Vũ Linh lộ ra một chút sắc mặt nghi hoặc khó hiểu: “Hiện giờ còn khó mà nói, nhưng mà ta hoàn toàn chính xác cảm thấy rất quái lạ... Được rồi, đợi điều tra xong tình huống, lại nói với ngươi, nói cho ngươi hay. Thừa dịp ngươi chưa có nổi điên, chúng ta vội vàng đưa con Zombie này đến nhà ga, sau đó tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta đi. Lần này nếu ngươi lại không hoàn thành nhiệm vụ, nhiều chuyện người tổ tình báo cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đấy.”
“Hừ, con ruồi kia, gặp nhau là gây sự. Lần này Hoàng Phúc Long chết rồi, không biết bao nhiêu người chế giễu đây này. Người tổ tình báo thẹn quá hoá giận đi à nha? Ha ha ha...”
Ngô Thanh Báo vô tình cười nói.
“Vẫn quan tâm một chút mới tốt.” Kim Tử Long nhắc nhở.
Nhưng mà thấy bộ vẻ mặt dễ dàng của Ngô Thanh Báo, đã biết rõ hắn hoàn toàn không có nghe lọt tai.
“Đi thôi, để cho ta biết một chút về thực lực Zombie Sài Thành như thế nào, ha ha ha ha...”
Khi bọn hắn rời đi, Vũ Linh đưa ánh mắt hướng về phía phương xa, mà ở trong phạm vi tầm mắt hắn, vừa vặn lại có căn nhà trú ngụ của đám người Thái Hòa.
Ánh mắt của hắn cũng không dừng lại ở dãy nhà đó bao lâu, sau khi khẽ quét đi qua, lập tức thì thào nói: “Thật sự là kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng có một chút cảm ứng đấy, mặc dù rất yếu ớt, nhưng hoàn toàn chính xác có... Có thể không cách nào phát hiện vị trí cụ thể, đến tột cùng là nguyên nhân gì đây này? Chẳng lẽ nàng lại vừa mới bị zombie ăn hay sao? Tóm lại tạm thời vẫn không muốn nói cho gã Báo điên đó thôi, nếu không không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì...”
“Đang suy nghĩ gì?”
Yuna đang móc hai chân ở trên đèn treo, treo ngược lại nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
“Ta suy nghĩ, tương lai nên đi nơi nào...” Thái thở dài một hơi, sau này khẽ dựa, hơi nghiêng đầu, cũng vừa vặn hôn ở trên mặt Yuna.
Nàng lập tức mở to hai mắt nhìn, thân thể cũng dừng lại lắc lư.
Từ sau khi Yuna tăng lên, cũng theo đó mà xuất hiện một loại di chứng.
Dường như trong thế giới tinh thần có từng trận mây mưa thất thường, làm cho nàng... Thẹn thùng!
Mặc dù rất khó tưởng tượng Zombie cũng sẽ thẹn thùng, nhưng dù sao Yuna cũng là một loại tồn tại đặc thù.
“Nhưng mà... Tương lai nha...”
Yuna lộn ngược ra sau một cái, cũng đã rơi vào trên mặt đất, che dấu xấu hổ vuốt thoáng mái tóc dài một cái: “Hòa Ca, ngươi có mộng tưởng gì hay sao?”
“Mộng tưởng à?” Thái Hòa sửng sốt một chút, sau đó trầm tư lên.
Cùng nhau sống sót với các nàng Lê Bống, giúp Lê Bống khôi phục tất cả ký ức, đây không xem như mộng tưởng, mà là hắn chịu cố gắng sẽ thành sự thật.
Nhưng mộng tưởng... Mà tương lai trước mắt không rõ ràng, Zombie và nhân loại hiện giờ mỗi người đều chưa biết tương lai sẽ đi về đâu, những thành phố chế này tương lai sẽ biến thành như thế nào, cơ bản là không cách nào dự đoán.
“Mộng tưởng mà nói...”
Lê Bống cũng từ trong trạng thái chồng cây chuối đứng lên trở lại, dựa vào đầu vai Thái Hòa, một đôi mắt lộ ra thần sắc mê mang theo ánh mắt Thái Hòa nhìn phía phương xa.
Cao ốc Chồng chất, nhưng lại lộ ra một cỗ mùi vị tĩnh mịch, khoảng cách mặc dù xa như vậy, cũng có thể cảm giác được một loại dồn nén khó hiểu.
“Nha đầu có mộng tưởng hay sao?”
Thái Hòa hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Lê Bống.
Dưới ánh mặt trời, bên cạnh Lê Bống thật sự là cực kỳ xinh đẹp. Thái Hòa không khỏi nhớ tới đã từng vô số lần trong cuộc sống, mình cũng từng xem qua Lê Bống như vậy. Khi đó Lê Bống trầm tĩnh, ôn nhu, ngẫu nhiên sẽ nghịch ngợm nho nhỏ thoáng một chút, thường xuyên bị hắn trêu cợt, nhưng lại không tức giận... Mà hắn lập tức giống như, si mê nhìn về phía Lê Bống, cũng không dám mở miệng thổ lộ, sợ phá hủy chút cảm tình trân quý này.
Đây là chuyện Thái Hòa tiếc nuối nhất trong nội tâm, cho tới bây giờ, hắn cũng đang đợi.
Đợi thời điểm Lê Bống lại lộ ra loại biểu lộ này, hắn muốn chính miệng đem những lời nói trước giờ không nói ra miệng, nói từng chút cho nàng biết.
Lúc này Thái Hòa khó có được thời gian mà nhớ tới một câu rất văn nghệ: Đời người nếu chỉ như lúc mới lần đầu gặp gỡ...