Bọn hắn xem như một tiểu đội người sống sót khá có thực lực trong mảnh khu vực này, nhưng mà tính chấp hành mệnh lệnh của đội ngũ này đấy, là loại luật rừng điển hình.
Người đàn ông béo ục ịch mới mở miệng, những người còn lại lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Sau khi tận thế bộc phát một loạt biến cố xảy ra và mỗi ngày gặp phải tuyệt vọng, làm cho một số người trong bọn họ bắt đầu trở nên vặn vẹo tâm lý.
Tra tấn kẻ yếu, đùa bỡn phụ nữ, hưởng thụ khoái cảm đạt được trên tâm lý biến thái. Như vậy bọn hắn sẽ cảm giác được chính mình còn rất mạnh mẽ, cũng không phải côn trùng giãy dụa ở tầng dưới chót...
Côn trùng chính thức là những đồng loại ngay cả bọn hắn cũng không thể phản kháng kia, mà bọn hắn thì lại trở thành cường giả...
Loại chuyện này một khi mở ra một bắt đầu, sẽ rất khó dừng lại rồi, nhất là ở dưới tình huống bên ngoài áp lực càng ngày càng nặng.
Tận thế vẫn mỗi ngày tiếp tục, giống như là một tảng đá liên tục đè nặng thêm, ép tới người ta mỗi giờ mỗi phút đều không thở nổi.
Nhưng mà dưới loại tình huống này giữ vững được tâm lý của người bình thường như trước, chỉ có những người tố chất tâm lý vượt qua thử thách.
Mà những người khác, hoặc là tan vỡ, hoặc là chôn xuống trong lòng một ít u ám, kích thích chính mình sống sót.
Thái Hòa thuộc về loại thứ hai, hắn không phải là người có tâm lý sắt đá gì, nếu thật là như vậy, hắn cũng không có những mê mang cùng bất an kia rồi.
Lúc trước một lòng tìm kiếm Lê Bống, cũng là như thế.
Hơn nữa hắn tin tưởng, đại đa số nhân loại, có lẽ đều là thuộc về thứ hai đấy.
Nhân loại và những động vật sinh tồn dựa vào bản năng vẫn bất đồng đấy, mặc dù biến thành con mồi, nhưng lúc trước cần đủ loại động lực. Ví dụ như mộng tưởng và truy cầu...
Bên trong đội ngũ này cũng đã từng có mấy chục người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại mười mấy người, càng đừng nói đến trên đường lục tục ngo ngoe gặp phải những người sống sót kia rồi.
Những người khác hoặc là tiến vào bụng của bọn hắn. Hoặc là đã bị giày vò đến chết rồi.
Nhưng mà điên cuồng không có nghĩa là hoàn toàn mất đi lý trí, ít nhất người đàn ông béo ục ịch rất rõ ràng, người chính mình đến trong doanh địa người sống sót cỡ lớn, là rất khó sống sót đấy. Nửa năm điên cuồng. Không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, hơn nữa một khi bị người ta điều tra ra, hắn rất có thể chết không có chỗ chôn.
Nhiều người sống sót như vậy tụ tập lại với nhau, tỉ lệ Dị năng giả trong số đó khẳng định cũng khá lớn. Ai biết có loại dị năng có thể phát hiện người khác đã từng giết qua bao nhiêu người hay không? Tóm lại người đàn ông béo ục ịch là sẽ không mạo hiểm đấy.
“Lần trước chúng ta thành công, đó là may mắn... Bọn hắn nhiều người lắm, hơn nữa vũ khí...”
Một tên gầy teo thấp giọng nói ra. Ánh mắt của hắn hơi lập loè, tay cầm đao cũng hơi phát run.
Hắn không phải thân tín của người đàn ông béo ục ịch, mặc dù thời điểm cắt ra yết hầu người khác, hắn cũng cảm nhận được khoái cảm, nhưng sau đó là sợ hãi và khiếp đảm, làm cho hắn vẫn mãi không được coi trọng.
“Ta không phải đã nói rồi sao, đến lúc đó chúng ta ở bên cạnh xem náo nhiệt. Có tiện nghi thì kiếm! Ai lại ngu ngốc chiến đấu chính diện với bọn họ?” Người đàn ông béo ục ịch không kiên nhẫn nói.
Tên gầy nhom vẫn do dự. Thật ra là hắn rất muốn gia nhập trong doanh địa đấy. Hơn nữa hắn cảm thấy, chỉ cần mình không nói, không có người nào sẽ biết trước kia hắn đã làm những gì.
Nhưng mà ánh sáng hung tàn trong ánh mắt người đàn ông béo ục ịch. Lại làm cho hắn ngậm miệng lại.
“Tranh thủ thời gian đi, tìm chỗ ngồi lại. Xung quanh đây đều không có Zombie. Xem như một nơi tốt rồi, bớt đi không ít công sức của chúng ta đây này.”
Người đàn ông béo ục ịch nói lấy, con mắt mà bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Đồng tử của hắn giống như là có thể co rút lại vậy, không ngừng mà biến hóa lấy.
Đồng thời ở trước mắt của hắn, xuất hiện cùng loại kính nhìn đêm hồng ngoại xuyên thấu qua khu vực xung quanh.
Hơn nữa phạm vi tầm mắt cũng rất rộng, rất nhanh cũng đã kéo dài nơi dừng chân của Thái Hòa.
“Ô.”
Ca Cao đang muốn dùng chân gãi ngứa cho mình, buông xuống chân dài, bản thể trên cổ lập tức bỗng nhúc nhích, hơn 10 sợi tơ bạc dựng lên, sau đó chậm rãi đung đưa về một phương hướng.
“Làm sao vậy? Thuận tiện mà nói, chẳng phải là ta mới vừa đã dạy ngươi dùng tay đấy sao?”
Ngô Thanh Vân bên cạnh đang luyện tập thân pháp ngừng xoay tròn thân thể, hỏi.
“Ẳng...” Ca Cao uất ức hừ hừ hai tiếng, nhưng mà trên mặt lại không chút sắc thái gì, nhìn qua giống như là cái tượng biết phát ra tiếng người.
Nàng khoa tay múa chân thoáng một cái, nhưng mà năng lực thuyết minh của nàng thật sự không được tốt lắm, cuối cùng vẫn là Ngô Thanh Vân vung tay lên: “Được rồi, đi xem. Chắc có lẽ không phải là Zombie nha? Chẳng lẽ lại lại đám người mấy ngày hôm trước hay sao?”