Lúc này Vũ Linh bị dọa tới một cử động cũng không dám, gặp đám người Thái Hòa dừng công kích lại, trong nội tâm cũng thật sự dài thở phào một cái.
“Ah ha ha ha ha! Em gái! Ta đã nói, vì sao Vũ Linh làm gì phải nhất định phải đuổi tới, thì ra là bởi vì để em gái ta. Ngốc nghếch, như thế nào ngươi không nói thẳng đây này!”
Ngô Thanh Báo hoàn toàn không để ý tới dấu chân trên mặt mình, cực kỳ hưng phấn mà giãy giụa lấy muốn đứng lên.
“Ngươi mới ngốc nghếch! Chủ yếu ta đuổi theo là để xác nhận, có phải bọn họ biệt được chuyện gì từ trong miện của tên tình báo viên kia hay không...”
Vũ Linh trợn trắng mắt không còn chút máu, nghĩ đến.
“Về phần em gái của ngươi... Ta vốn chỉ là hơi cảm ứng mà thôi, không nghĩ tới vậy mà thật sự ở nơi này. Nhưng mà kỳ quái rồi, người ta cảm ứng được lại không phải nàng, mà “Ờ...”
Hắn đưa mắt nhìn sang Thái Hòa, trong ánh mắt dần hiện ra một chút khó hiểu: “Còn hai con Zombie kia, chẳng lẽ đều từng gặp qua hắn rồi hay sao? Hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ nha...”
Thái Hòa lúc này cũng nhận ra Ngô Thanh Báo, chiến đấu trong những ngày nay, người này có thể nói là Dị năng giả liều mạng nhất trong toàn bộ quân doanh Đại Bàng.
Thời điểm sau khi Thái Hòa đi ăn cắp chất gel biến dị thú, con rối Zombie của hắn cũng bị hai người kia truy đuổi qua.
Nhưng mà đối với Thái Hòa mà nói, hắn tổn thất ngoại trừ một con con rối Zombie ra, cũng không có gặp nguy hiểm gì. Chất gel virus Biến dị thú sau đó đã bị hắn lấy trở về.
Nghe hắn luôn mồm hô hào em gái, Thái Hòa vừa cẩn thận nhìn hắn một cái.
Lúc trước vẫn cảm thấy hắn hơi quen mặt, nhưng cẩn thận ngẫm lại không biết người này, Thái Hòa cũng từng nghi ngờ thoáng một chút.
Nhưng hiện giờ xem ra, đường nét gương mặt như vậy, hoàn toàn chính xác cũng chút một tương tự với Ngô Thanh Vân.
Thật ra nếu bàn về mức độ giống nhau, ngược lại không xem như rất giống.
Nhưng Thái Hòa và Ngô Thanh Vân ở chung sớm chiều, dù là chỉ là có điểm tương tự rất nhỏ, cũng bị Thái Hòa bắt được rồi.
“Em gái thân yêu, thật tốt quá, ta biết ngay ngươi còn sống. Rất thú vị à? Vừa tiến vào Sài Thành ta đã có cảm giác này rồi. Hôm nay có thể ở nơi này gặp mặt, nói rõ duyên phận của anh em chúng ta quả nhiên thâm hậu nha...”
Nhìn thấy Ngô Thanh Báo nhào tới nắm cổ chân Ngô Thanh Vân, Thái Hòa do dự một chút, vẫn chặn trước mặt.
Người này biểu hiện ra quá mức nguy hiểm trong chiến tranh, không thể khinh địch tin tưởng hắn như vậy.
“Ồ? Ngươi làm gì thế?”
Ngô Thanh Báo chính chằm chằm vào chân Ngô Thanh Vân, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một đôi giày quân đội chặn ở trước mặt.
“Ngươi lại muốn làm cái gì?”
Bị cặp mắt kia tỏa sáng của Ngô Thanh Báo nhìn chằm chằm vào, Thái Hòa có cảm giác da đầu run lên.
Người này quả nhiên điên điên khùng khùng đấy...
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngô Thanh Vân, thấy Ngô Thanh Vân đang cau mày nhìn về phía Ngô Thanh Báo.
Tinh thần của nàng hoạt động rất kịch liệt, xem ra nàng đang tìm kiếm trong trí nhớ lộn xộn lấy tin tức liên quan đến người ở trước mắt này.
Ngô Thanh Báo cẩn thận nhìn chằm chằm vào Thái Hòa một cái, sau đó hỏi Ngô Thanh Vân nói: “Em gái, hắn là gì của em vậy!”
Mặc dù Ngô Thanh Vân vẫn còn ở trong cơn u mê, nhưng vẫn đưa ra câu trả lời: “Bạn trai ta.”
“Trai... Bạn trai...”
Nghe xong lời này, vậy mà Ngô Thanh Báo ngây dại.
Tay của hắn còn dừng lại ở giữa không trung, một đôi mắt luôn lóe ra vẻ mặt điên cuồng trừng thật sâu đấy, miệng hơi mở ra, biểu lộ vẻ mặt kinh hãi.
Sau khi trôi qua vài giây đồng hồ, toàn thân hắn run rẩy thoáng một cái, sau đó mạnh mẽ úp sấp trên mặt đất.
“Bệnh gì vậy trùi? !”
Thái Hòa lại càng hoảng sợ, lập tức vội vàng hỏi.
Sắc mặt của Vũ Linh rất phức tạp nhìn liếc Thái Hòa, sau đó nói: “Đoán chừng là đã bị kích thích quá lớn, ngất đi thôi...”
“...”
“Đúng rồi, có thể thả ta ra trước hay không. Có lẽ ngươi đã nhìn ra, chúng ta không có ác ý gì đấy.”
Vũ Linh cười khổ nói.
Thái Hòa phân tích thoáng sức chiến đấu giữa hai bên một chút, cảm giác trước mắt mình đang đứng ở ưu thế tuyệt đối.
Huống chi tình huống không rõ, không cần phải xử sự quá cứng rắn, cho nên lập tức kéo Lê Bống đi qua.
Nhưng trên thực tế, Thái Hòa nhìn qua không có... sức chiến đấu nhất, lúc này vẫn mãi quấn lấy cái vòi lên đoàn ánh sáng tinh thần của hai người Vũ Linh và Ngô Thanh Báo.
Vũ Linh không hổ là Dị năng giả năng lực cảm ứng rất mạnh, mặc dù hắn giả vờ như cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được chính mình ở dưới một cỗ uy hiếp rất mạnh.
Việc này làm cho sắc mặt của hắn trở nên càng phức tạp hơn, tổ hợp ra ngôn từ cũng càng cẩn thận hơn rồi, có thể nói là rặn từng chữ một.
Sau khi xác nhận Ngô Thanh Báo hoàn toàn chính xác chỉ là ngất đi, hắn cũng nói đơn giản tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối thoáng một lần.
Nghe hắn nói lúc phát hiện hai con Zombies kia, Thái Hòa mặt không đổi sắc nói: “À, chắc tiếp xúc qua rồi, ta cũng không nhớ rõ, Zombie nhìn qua đều y hệt nhau.”
Đương nhiên trong lòng Vũ Linh sẽ không quá tin tưởng, nhưng suy nghĩ của hắn có bay bổng đến mức nào, cũng không có khả năng liên tưởng đến Thái Hòa sẽ có năng lực điều khiển Zombie.