Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 716 - Chương 716: Hợp Tác Không Quân Đoàn

Chương 716: Hợp Tác Không Quân Đoàn Chương 716: Hợp Tác Không Quân Đoàn

Sau khi trở lại nhà ga, Vũ Linh vẫn mãi bất an thấp thỏm không yên, sợ chuyện đánh chết thành viên tổ tình báo đã bại lộ.

Còn may, trong nhà ga vẫn một mảnh cảnh tượng bận rộn như lúc trước, binh sĩ và người sống sót mới đưa tới bọn họ chật ních toàn bộ đại sảnh.

Hiện trường lao nhao ồn ào, một bộ phận người sống sót lúc trước không cách nào chấp nhận sự thật chính mình sắp ra tiền tuyến chiến đấu với Zombie, thỉnh thoảng có thể nghe được tiềng ồn ào và âm thanh kêu khóc.

“Hu hu hu, thời điểm ta gia nhập không phải nói chỉ tham dự sản xuất đấy sao? Cũng bởi vì ta không có thành thạo một nghề sẽ ném ta đi tìm cái chết...”

“Nơi trú quân chết tiệt cái gì! Còn không phải giống hệt với trước kia, người không thể mang cho bọn hắn giá trị cái gì cũng không đúng?”

“Ta muốn trở về, ta không muốn lại đối mặt Zombie rồi! Nghe nói còn có biến dị thú, một con có thể giết chết thật nhiều người...”

“Có phải bởi vì nơi trú quân ngày càng nhiều người, nhưng lương thực lại không đủ, cho nên muốn để cho chúng ta chịu chết đến giảm bớt gánh nặng nha!”

“Thình thịch!”

Một gã quan quân ục ịch thật sự không chịu được rồi, đứng lên bắn một phát lên phía nóc nhà.

Tiếng súng trong đại sảnh vang vọng “Ầm ầm”, người sống sót bọn họ khóc rống đều run rẩy toàn thân một cái, hoảng sợ nhìn qua hắn.

“Đã đủ rồi! Ồn ào một ngày! Ai cmn thiếu nợ các ngươi đấy, phải nuôi các ngươi vô điều kiện? Bố mày trước kia là một quân nhân, hiện giờ với các ngươi cũng như vậy, chỉ là nhân loại! Ta liều chết liều sống chiến đấu, lại lấy được ích lợi gì rồi hả? ! Địa vị? Ăn uống? Đmm đấy, bố mày còn không phải bất kỳ lúc nào cũng có thể chết không có chỗ chôn! Lần chiến đấu này, tiểu đội ta chết tám người! Biết rõ tiểu đội chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người hay sao? 15 người! Một trận chiến xong chết còn hơn một nửa, ta cmn khóc hay là náo loạn vậy?”

Quan quân thấp béo mập tức giận mắng một trận, trong ánh mắt lộ ánh sáng hung tàn: “Tất cả im miệng cho ta! Thật vất vả qua thời gian bình tĩnh vài ngày, thanh tĩnh một chút có được hay không! Không có người kêu các ngươi chịu chết, trung thực nghe lời, ai cũng có cơ hội sống sót!”

Hắn tức giận tới mức thở gấp ra vài hơi thở dốc. Sau khi qua một lúc lâu mới đưa cánh tay để xuống.

Mặc dù mắng ra thống khoái, nhưng trong ánh mắt của hắn, cũng lộ ra một chút vẻ mặt nghĩ mà sợ...

Cũng không biết là tiếng mắng của hắn nổi lên tác dụng, hay là bị tiếng súng chấn nhiếp, âm thanh la hét ầm ĩ trong nhà ga thoáng chốc hạ thấp rất nhiều.

Nhưng mà rất nhiều người sống sót lúc trước trên mặt sợ hãi, tỏ ra bất an.

Mặc dù hiểu được đạo lý không tác chiến cũng không có giá trị sinh tồn, nhưng con người sau khi vượt qua bình an một thời gian ngắn, sẽ đối với chuyện đối mặt tuyệt cảnh tử vong lần nữa, sinh ra cảm giác sợ hãi và mâu thuẫn mãnh liệt. Ồ... Những người sống sót này, cũng là như thế...

Bên kia. Chỗ bán vé cửa phòng bị mở ra, viên đạn thành rương và đủ loại vũ khí bị đưa vào chất đống ở đó.

Ngoài cửa chính là trên xe tải, một ít binh sĩ vẫn còn vận chuyển vật tư chiến đấu cẩn thận từng li từng tí.

“Dựa vào một ít đạn dược như vậy, cũng muốn lấy xuống khu Bạch Thạch này, phải nói nơi trú quân nhỏ mọn đây này. Hay là quá nhỏ mọn đây này?”

Ngô Thanh Báo đang hào hứng bừng bừng quan sát đến tình huống nhà ga, hơi mỉa mai cười nói.

Sài Thành chia thành 16 quận một thành phố trực thuộc và năm cái huyện, trong đó Quận Gò Vấp nương tựa thành phố Biên Hòa, trong khoảng cách nội thành xa nhất, là khu cách ly quân doanh Đại Bàng chọn lựa lần này.

Muốn đem chiếm diện tích thật lớn, miệng người phần đông Sài Thành phố hoàn toàn đánh xuống, đối với quân doanh Đại Bàng mà nói là hoàn toàn không có khả năng đấy.

Mặc dù chỉ là đánh rớt xuống Quận Gò Vấp. Cần trả giá cũng là cực lớn đấy.

Nhưng mà, chỉ cần ở Quận Gò Vấp thành công thành lập ra vành đai cách ly, đứng vững gót chân, tài nguyên này phong phú Sài Thành sẽ như một cái bảo rương vô chủ. Rộng mở triệt để đối với quân doanh Đại Bàng.

Tiêu hao đạn dược, cũng có thể đạt được bổ sung ở nhà máy sản xuất quân dụng Sài Thành.

“Chỉ sợ lần công kích này thất bại, lãng phí không công đạn dược thôi. Kết quả lần chiến đấu này, nghe nói ở trên rất không hài lòng. Mấy con biến dị thú và Zombie cao cấp. Cũng để cho chúng ta tổn thất rất nhiều đạn dược cùng binh sĩ... Kết quả cuối cùng đánh xuống đấy, cũng chỉ là mấy con đường ở gần đây mà thôi. Đợi đẩy mạnh đến khu vực trường đại học nhân khẩu dày. Còn không biết muốn gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm đây này...”

Vũ Linh thở thật dài ra một hơi, nói ra.

Hắn và Ngô Thanh Báo ở nơi này ngồi xổm một lúc lâu, nhưng ngoại trừ binh sĩ đi ngang qua sẽ hành lễ với bọn hắn ra, cơ bản không có người đến hỏi tội bọn hắn.

Chuyện làm làm cho tâm tình khẩn trương của Vũ Linh dần dần bình ổn định lại.

“Xem ra ngươi đánh bạc thắng, hai tên gia hỏa kia đích thực là tự tiện hành động đấy... Ê!”

Vũ Linh vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Ngô Thanh Báo đang ôm cặp gà mên đựng cơm phân phát ăn tới ngon lành, nhìn nét mặt của hắn nào có một chút xíu lo lắng gì?

Bình Luận (0)
Comment