Thanh âm pháo nổ rền vang cách vài giây sẽ truyền đến một lần, đủ để thu hút những con Zombies kia chú ý.
Đợi lúc xe Jeep chạy đến bờ bên kia, trái tim mọi người cũng đã chạy lên tới cổ họng.
Mức độ dày đặc của Zombies ở đây quả thật là khó có thể tưởng tượng, mặc dù số lượng khẳng tổng thể định còn xa không bằng Sài Thành, nhưng không gánh được bọn nó đều chen chúc lại với nhau cùng một chỗ nha!
Nhìn qua biểu hiện của Thái Hòa ra coi như bình tĩnh, nhưng biểu lộ của Cường Đô La và Hồ Ngọc Hà thì lại cực kỳ khó coi.
Nhất là Hồ Ngọc Hà, lúc này thật sự là hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi.
Nếu như không phải nhất thời xúc động ở lại, cũng không trở thành bị nhìn bờ mông, lại bị lôi kéo tới loại loại vực này chịu chết...
Thật ra Hồ Ngọc Hà thật không có lên tiếng càn quấy, chỉ là dưới khủng hoảng cực độ, nàng thật sự cảm thấy uất ức!
Lúc này đúng là giờ phút mấu chốt, mặc dù Thái Hòa nghe thấy được Hồ Ngọc Hà khắc chế không được khóc lên tiếng nức nở, nhưng cơ bản không rảnh phản ứng nàng.
Mà ngay cả Cường Đô La cũng chỉ là nhìn nàng một cái, thấp giọng nói ra: “Tỉnh táo một chút, có Thái Hòa ở đây, không có chuyện gì đâu.”
Đúng vậy nha... Cho dù trong nội tâm vẫn mãi mắng hắn biến thái, nhưng xem ra lúc này người có thể dựa vào, cũng chỉ có mình hắn rồi...
“Vị trí ở đây hơi thấp một chút, cộng thêm sau này vẫn mãi không có người sử dụng qua cái cầu treo này, cho nên xung quanh không có tụ tập Zombies.”
Xe Jeep bẻ cua mạnh một cái, bò lên trên một con đường lớn, giọng điệu Ngô Thanh Báo thoải mái mà nói ra: “Nhưng mà con đường kế tiếp chúng ta phải đi, lại có khá nhiều Zombie đây này. Ừ... Đại khái hai phút, chúng ta sẽ cùng rất nhiều anh em Zombies chị gái Zombies gặp mặt đó! Kính mong các vị chờ một chút nha!”
“Ai thèm mong tụi nó!” Hồ Ngọc Hà phát điên kêu lớn một tiếng.
“Cô bé à, duỗi súng ra ngoài cửa sổ, thời điểm trong chốc lát xuất hiện Zombie cũng phải xạ kích liên tục đó, đừng cho bọn nó tới gần, loại tình huống vật lộn này rất nguy hiểm đấy. Yuna, cửa sổ bên kia thì giao cho ngươi rồi. Còn bên phía Chị đại mà nói. Thì phụ trách ở thời điểm tình huống căng thẳng trợ giúp một chút nha.”
Thái Hòa trầm ngâm một chút, nhanh chóng đưa ra an bài: “Về phần ta mà nói..., ta từ cửa sổ trần đứng đi ra, chính diện giết Zombie, toàn bộ giao cho ta là được rồi.”
Lê Bống lo lắng vươn tay ra, khều khều Thái Hòa.
Mặc dù nàng không nói chuyện, nhưng cặp kia mắt to muốn biểu hiện tình cảm đã truyền đạt cho Thái Hòa rồi.
“Yên tâm đi, phương diện tiêu hao tinh thần lực, ta đã có chuẩn bị.” Thái Hòa mỉm cười. Gật đầu nói ra.
Hắn đang nói chuẩn bị đấy, là trong ba lô còn lại một lọ máu tươi của Nữ Hoàng Bạch Tuộc. Sau khi trải qua pha loãng, thứ này chính là liều nước tăng lực khôi phục tốt nhất.
Nhưng mà loại vật này đối với Thái Hòa mà nói xem như hàng quý giá, dưới tình huống có thể không dùng, hắn cũng cố gắng hết sức tiết kiệm. Nhưng hiện giờ cũng không cần biết nhiều như vậy.
“Chúng ta thì sao đây?” Cường Đô La lập tức vội vàng hỏi.
Thái Hòa vốn định nói các ngươi không thêm phiền là được rồi. Nhưng lời nói đến bên miệng, hắn vẫn sửa lại cách nói một chút: “Ngô Thanh Báo không phải nói chỗ ngồi đằng sau còn có súng hay sao? Lấy ra, để cho Lê Bống giúp các ngươi lên đạn đi. nhưng mà họng súng, vẫn phải chỉa ra ngoài cửa sổ. Có thời điểm Zombie tới gần, không được nổ súng là được.”
“Ừ!” Cường Đô La lập tức gật nhẹ đầu.
Đương nhiên Hắn nhìn ra được Thái Hòa chỉ là vì không cho hắn tỏ ra quá vô dụng mà thôi, trên thực tế cũng không có trông cậy vào hắn bắn chết bao nhiêu Zombies.
Nhưng càng như vậy. Cường Đô La lại càng cảm thấy nhiệt tình! “Ta cũng không tin bắn búa xua còn không bắn chết một hai con Zombies, chung quy không thể so sánh sức lực còn kém Lê Bống, có lẽ nàng cũng không có điều kiện tiến hành qua huấn luyện gì mới đúng, tối đa cho dù có cũng chỉ tiếp xúc qua súng ống mà thôi...”
Mặc dù so sánh với một cô gái thì hơi sỉ nhục. Nhưng lúc này Cường Đô La cũng chỉ có thể cổ vũ chính mình như vậy rồi.
“Ta an bài như vậy, ngươi không có vấn đề sao?” Thái Hòa quay đầu hỏi Ngô Thanh Báo nói.
“Rất không tồi! Như vậy ta thì sao? Cũng đưa ra an bài với ta mới được chứ. Nói thật, ngươi có thể ứng đối tỉnh táo như vậy, đã để ta hơi hiểu được với ngươi.” Ngô Thanh Báo vừa cười vừa nói.
“Lái xe cho tốt đi cha nội. Không được dừng lại giữa đường. Một khi dừng lại, sẽ xuất hiện loại hậu quả gì. Cũng không cần ta nhiều lời đâu. Ngoài ra, cửa sổ của ngươi, ngươi còn có thể giữ vững vị trí sao?”
Sau khi Thái Hòa nói xong, lập tức hít sâu một hơi, từ mở cửa mui xe chui ra ngoài.
Gió cuồn cuộn thổi tới trước mặt, làm cho Thái Hòa lập tức cảm giác suy nghĩ thanh tỉnh rất nhiều.
Hai bên con đường đều là nhà trệt thấp bé, rất xa, hắn đã có thể nhìn qua thấy đại lộ phía trước rồi.
Bóng dáng Zombie, cũng đã có thể thấy được mờ mờ rồi.