Lúc này phía trước đã xuất hiện mảng lớn khu kiến trúc, một con sông lớn êm dịu chắn phía trước.
Nước sông xanh mơn mởn nhìn qua chắc là rất sâu, một cỗ hơi thở tanh hôi xông vào mũi.
Nước sông giao nhau mà qua, với dòng sông Đồng Nai rộng lên đến vài cây số này, tạo thành vách chắn tự nhiên giữa vành đai cách ly thành phố Biên Hòa và bầy Zombie.
“Chuẩn bị cho tốt, chúng ta sắp xuống xe rồi.” Ngô Thanh Báo đột nhiên nói ra.
“Ê! Ta cũng không biết bơi lội ah!” Cường Đô La lập tức kêu hết hồn một tiếng.
Hồ Ngọc Hà cũng vội vàng nói: “Ta... Ta cũng sẽ không.”
“Ai đòi các ngươi bơi lặn... Nhìn qua ta là người như vậy không đáng tin cậy sao?”
Ngô Thanh Báo nhíu mày, nói ra.
“Ừ...”
“Đương nhiên...”
Thái Hòa gật đầu sức lực trả lời cũng đã hết, mặc dù tiêu hao đã nhận được bổ sung kịp thời, không đến mức đau đầu. Nhưng sau khi tinh thần lực tăng cường, huyệt Thái Dương nhưng vẫn truyền đến một cỗ cảm giác phồng lên, cần phải có một khoảng thời gian tiến hành quen thuộc và tiêu hóa.
Một đoạn ngắn lộ trình cuối cùng này, gần như đều dựa vào các nàng Lê Bống đang chiến đấu.
Cũng may đoạn đường này cơ bản không nhìn thấy bất luận chướng ngại vật gì, tốc độ lái xe của Ngô Thanh Báo lại mạnh mẽ, đại đa số Zombie đều bị vượt qua rồi, còn lại một phần nhỏ cái, tại sao có thể là đối thủ của các nàng .
Thái Hòa cảm giác khẳng định Ngô Thanh Báo dùng năng lực của mình hơi làm tay chân một chút, bằng không thì sao có thể chạy một chiếc xe Jeep ra hiệu quả xe đua.
“Yên tâm đi, ta làm sao có thể xằng bậy... Bộp~!”
Sau khi Ngô Thanh Báo vỗ tay phát ra tiếng, một cái bóng đen đột nhiên xẹt qua trên mặt sông, phóng to nhanh chóng ở phía trước.
“Cái gì đây? Tại sao loại khu vực này lại có thuyền cứu nạn vậy?”
Sau khi thấy rõ gương mặt thật của bóng đen, Cường Đô La bị sợ nhảy dựng lập tức thở phào nhẹ nhõm, mở to hai mắt nhìn hỏi.
Cái thuyền cứu nạn này bị đậu ở đối diện, chỉ cần nổ súng xạ kích dây thừng, nó sẽ đung đưa tới. Ngô Thanh Báo thì trực tiếp dùng dị năng đốt đứt dây thừng.
“Ngươi coi như là những lão đại cao tầng giả nhân giả nghĩa đi, xem như lưu lại một con đường sống cho những người sống sót có khả năng sẽ từ trên núi trốn xuống. Mặc dù ta cảm thấy rất dối trá. Cho dù có thể còn người sống sót, cũng sẽ không chủ động rời núi tự tìm đường chết, nhưng dù sao tin tức bế tắc, có lẽ trong bọn họ có người sẽ cho rằng tình huống bên ngoài tốt hơn một chút đây này... nhưng mà, chân thật mà nói, theo ta thấy, cũng không quá đáng chỉ là để cho những người sống sót kia một câu trả lời mà thôi. Chung quy có vài người, ăn lấy cơm nơi trú quân, lại mang tư tưởng tồn vong của cả nhân loại.”
Ngô Thanh Báo nói xong. Cũng đã lập tức dừng xe: “Ta cùng Thái Hòa ngăn chặn bọn nó, các ngươi mau đuổi theo tới! Thái Hòa, ngươi có biện pháp trực tiếp qua sông hay không? Nếu như không được mà nói, lát nữa ta ôm ngươi...”
“Dừng lại!” Thái Hòa tê rần da đầu, vẻ mặt lạnh lẽo nói.
“Đã hiểu rõ. Như vậy từng người tự cẩn thận nha.” Ngô Thanh Báo cười cười như không có việc gì cả.
Hai người vừa xuống xe, một đạo hỏa diễm cùng hơn mười cái vòi căn vô hình lập tức cuốn đi ra phía sau.
Hơn hai con Zombies theo đuổi không bỏ nhanh chóng chạy như điên mà đến, ở phía sau bọn họ còn có vài chục con Zombies.
Nhưng hai mươi con Zombies này lại nhào tới với sức lực dồn nén đã lâu, trừ những con bị Thái Hòa trực tiếp đâm nổ đầu đấy, còn có một phần bị lập tức biến thành Lê Văn Tám.
Cùng là dị năng có liên quan đến hỏa diễm, Trần Tiểu Vy là trực tiếp tăng lên nhiệt độ vật thể, nếu như không thể tiếp xúc vật thể không thể sử dụng. Mà Dị năng của Ngô Thanh Báo lại rõ ràng muốn mạnh hơn không chỉ một cấp bậc.
“Đây chính là chênh lệch thiên phú nha... Nhìn sắc mặt hắn, chắc là tiêu hao thể lực.”
Thái Hòa vừa định xong, Ngô Thanh Báo lại đột nhiên nắm chặt nắm đấm, biểu lộ nghiêm túc gầm nhẹ một tiếng: “Cháy lên đi! vũ trụ nhỏ của ta!”
“...”
“Ah. Đừng để ý,” Ngô Thanh Báo không biết xấu hổ, cười khằng khặc nó, “Không như vậy ta cũng không có cách nào dùng được loại dị năng này. Tiềm thức quấy phá.”
“Thì ra là một loại ám chỉ đối với chính mình nha...” Thái Hòa chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Thời điểm ngay từ đầu hắn sử dụng tinh thần lực, cũng có loại cảm giác khí thế rõ ràng mạnh mẽ lại không thể xuất đi ra.
Nhưng mà hắn dựa vào là tiếp tục liên tục luyện tập. Cứ thế mà đem dị năng đã luyện thành bản năng.
Ngô Thanh Báo lại tiến hành dùng một loại phương pháp ám chỉ đối với chính mình, xem ra hiệu quả dường như rất không tồi.
“Được rồi, so sánh với loại hành động giống hệt như bệnh tâm thần này, ta vẫn càng muốn tốn nhiều tâm tư một chút rèn luyện ra... Vậy mà ám chỉ chính mình bộc phát vũ trụ nhỏ, độ hổ thẹn đủ cao đấy.”
Thái Hòa nhìn thoáng qua cái vòi vô hình vung vẩy ở phía trước chính mình, thầm nghĩ.
Lúc này các nàng Lê Bống đã bỏ thuyền cứu nạn vào trong sông, nhưng mà muốn chờ bọn hắn chèo thuyền đến bờ bên kia, nhưng lại cần thêm thời gian vài phút.
Trong mấy phút đồng hồ này, không thể lui về phía sau một bước!
“Vù vù! Đến đây đi!”